Sau hai giây, Trình Thanh Thông mới hiểu ý tứ của Tần Dĩ Nam.
Đợi lát nữa anh ta đi ngang qua cửa của khách sạn Bốn Mùa, để cho cô đưa đồng hồ đeo tay của Smith tiên sinh cho anh ta.
Mặc dù Tần Dĩ Nam nói là ba mươi phút sau, nhưng mới có hai mươi phút Trình Thanh Thông đã đi xuống, cô đứng ở ngoài cửa khách sạn.
Có lẽ cô chờ khoảng mười lăm phút, mới thấy xe của Tần Dĩ Nam chậm rãi dừng ở ven đường, không có đi tới cửa khách sạn, cô đành phải cầm đồng hồ đeo tay của Smith tiên sinh, đi giày cao gót, chạy đến ven đường.
Tần Dĩ Nam mở cửa kính xe, ngồi đợi.
Tài xế của anh ta, không có mặt ở đây, anh ta ngồi ở chỗ tài xế ngồi, đang xem điện thoại di động.
Vẻ mặt của anh ta, trong trí nhớ của Trình Thanh Thông đó là vẻ mặt dịu dàng, bước chân của cô, theo bản năng dừng cách xe ba mét, nhìn chằm chằm gò má của Tần Dĩ Nam, đứng nhìn anh ta thất thần.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là Tần Dĩ Nam nhận ra Trình Thanh Thông còn chưa có xuất hiện, anh ta cất điện thoại di động, quay đầu, nhìn phía ngoài cửa xe.
Tiếp xúc với ánh mắt của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông lập tức tỉnh táo lại, cô hoảng hốt rũ mắt xuống, đi tới trước xe, vươn tay đưa túi chống bụi trong suốt chứa đồng hồ đeo tay, đưa qua cửa kính: “Tần tiên sinh, đồng hồ đeo tay của Smith tiên sinh.”
Tần Dĩ Nam nhàn nhạt liếc cô một cái, không lên tiếng, cầm lấy đồng hồ đeo tay, khởi động xe.
Trình Thanh Thông vội vàng rụt tay lại, cô đứng ở bên cạnh xe, nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, mím chặt môi, không có nói tiếng nào, cô lui về phía sau hai bước, đứng cho xa một chút, để cho Tần Dĩ Nam lái xe rời đi.
Tần Dĩ Nam chờ giây lát, nhìn Trình Thanh Thông không có một chút xíu động tác gì, mang theo vài phần không nhịn được quay đầu, nhìn về phía cô.
Anh ta không lên tiếng, chỉ là dụng ánh mắt, không tiếng động hỏi thăm cô một câu.
Tiếp xúc với tầm mắt của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô lựa chọn im lặng, nhẹ nhàng lui về phía sau hai bước: “Tần tiên sinh, ngài đi thong thả.”
Trình Thanh Thông nhường lối đi, Tần Dĩ Nam đạp mạnh chân ga, xe chậm rãi di chuyển, lúc bóng dáng của Tần Dĩ Nam lướt qua trước mắt Trình Thanh Thông, cô không biết tại sao lại kích động, ma xui quỷ khiến thế nào đã mở miệng, gọi to: “Tần Dĩ Nam.”
Tần Dĩ Nam đạp mạnh thắng xe, xe ngừng lại.
Trình Thanh Thông đứng sau đuôi xe của Tần Dĩ Nam, tay nắm chặt áo.
Dưới tình thế cấp bách như thế nào, cô lại gọi tên anh ta.
Lúc Trình Thanh Thông sững sờ, trong xe truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tần Dĩ Nam: “Còn có chuyện khác sao?”
Trình Thanh Thông theo bản năng quay đầu, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, vừa vặn có thể chống lại ánh mắt không có cảm xúc của Tần Dĩ Nam.
Mấy ngày nay cô thường xuyên len lén quan sát anh ta, cho dù nói chuyện với ai, đều là dáng vẻ quen thuộc trước kia, thân sĩ lễ phép, dịu dàng như ngọc.
Tâm tình anh ta gần đây rất tốt, cô biết rõ, cô nghĩ trong đầu anh ta rất chán ghét cô, mới có thể mỗi lần chỉ cần vừa gặp cô, thì trở thành dáng vẻ lạnh lẽo không chịu được.
“Tôi. . . . . .” Trình Thanh Thông dùng sức nắm chặt lấy quần áo, mới nhỏ giọng mở miệng: “. . . . . . Tôi…tôi muốn nhờ anh. . . . . . Nhờ. . . . . .”
Trình Thanh Thông do do dự dự, đã muốn nói mà lại thôi được một lúc, từ đầu đến cuối không thể nói ra nửa câu còn lại: “Cùng tôi diễn vai vợ chồng mấy ngày”.
Có lẽ Tần Dĩ Nam hoàn toàn không nhịn được, “BỐP” mở tủ chứa đồ trong xe, rút ra tấm danh thiếp bên trong, ném qua cửa sổ xe: “Nếu như Trình tiểu thư còn có chuyện gì, xin liên lạc thư ký của tôi, để cho anh ta giúp cô hẹn thời gian, tôi còn có chuyện, đi trước.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam hung ác đạp mạnh chân ga, chỉ trong nháy mắt, xe đã biến mất ở phương xa.