Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm một chiếc đèn đường đối diện, thân thể cứng ngắt đứng rất lâu, cũng không có phản ứng.
Một trận gió thổi qua, danh thiếp Tần Dĩ Nam ném trên mặt đất bị thổi lên, trên mặt đất lộn mấy vòng, rơi xuống bên chân của Trình Thanh Thông.
Lúc này Trình Thanh Thông mới chậm rãi thu tầm mắt lại, nhìn xuống mặt đất, nhờ đèn đường lờ mờ, Trình Thanh Thông thấy chữ trên danh thiếp, thư ký tổng giám đốc – Trần Dương.
Cô biết số điện thoại của anh ta, anh ta cũng biết số điện thoại của cô, bọn họ rõ ràng biết nhau, nhưng mà, anh ta biết cô có chuyện lại bảo tìm thư ký hẹn trước, thái độ giải quyết việc chung, nghiễm nhiên là dùng hết khả năng đưa bọn họ quan hệ, càng ngày càng xa, càng sạch sẽ. . . . . .
–
Trình Thanh Thông trở lại chức vị công việc, bỏ danh thiếp mà Tần Dĩ Nam ném vào trong ngăn kéo, đã bận rộn.
Mãi cho đến ba giờ sáng, Trình Thanh Thông mới rãnh rỗi, có mấy đồng nghiệp chịu không nổi, dựa vào ghế, đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, Trình Thanh Thông lấy tay chống cằm, không nháy mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đen như mực.
Có lẽ là sau khi ly hôn với Tần Dĩ Nam, cô đã dưỡng thành tật xấu này, mỗi khi rãnh rỗi, cô sẽ sững sờ nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người.
Sau đó thì giống như bây giờ, ngồi ngây ngô, không biết tại sao trong mắt lại dâng lên chua xót.
Trình Thanh Thông vội vàng giơ tay lên, lau nước nơi khóe mắt ướt át, cầm điện thoại di động trên bàn lên, lặng lẽ đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc, đi toilet.
Lúc đi toilet, Trình Thanh Thông lại nhận được tin nhắn của mẹ gởi tới, là mấy tấm hình, đều chụp người đàn ông cầm ví tiền và đồng hồ đeo tay.
Cho đến cuối cùng, mới nhận được lời nhắn của mẹ: “Thanh Thông, mẹ nghe người khác nói, đây là nhãn hiệu quốc tế, con nghĩ nếu mẹ mua tặng cho Dĩ Nam thì như thế nào?”
CUC¬CI và HERMES đúng là nhãn hiệu quốc tế, một cái đồng hồ đã dùng hết một năm lương hưu của cha mẹ cô.
Trình Thanh Thông cảm thấy trong cổ họng giống như là bị cái gì đó chặn ngang, cực kỳ khó chịu, cô hít sâu một hơi, mới gõ trên bàn phím: “Không cần, những thứ đồ này anh ta đều có, không cần.”
“Làm sao có thể không cần? Đây là cha con cố ý dặn dò, bảo mẹ chuẩn bị quà tặng cho Dĩ Nam. . . . . . Thanh Thông, chọn cái thứ hai đi, cái đồng hồ đeo tay đó là style mới, cô gái bán hàng nói với mẹ, là bản có số lượng hạn chế.” Mẹ nhắn vòng vo.
“Quá mắc. . . . . .” Trình Thanh Thông gởi ba chữ, tiếp tục gõ bàn phím, kết quả còn chưa có đánh xong một câu nói, mẹ lại gởi tới tin nhắn: “Không mắc, hơn nữa, bây giờ Dĩ Nam đã mở công ty, mua quá tiện nghi, cũng không tốt, đúng không?”
“Con yên tâm, trong tay ba mẹ còn một chút tiền, chỉ cần hai con sống thật tốt, những thứ này đều không quan trọng.”
“Huống chi, ban đầu kết hôn, mẹ Dĩ Nam không phải cho con một chiếc vòng hay sao? Ba con nói, vật đó trị giá hơn mười vạn, cho nên chúng ta cũng phải bày tỏ. . . . . .”
Mẹ gởi liên tiếp mấy tin nhắn, tin nhắn cuối cùng có nội dung là: “Được rồi, mẹ đã mua, con đừng nói trước cho Dĩ Nam biết, mẹ muốn làm cho cậu ta kinh hỉ!”
Bởi vì không muốn để cho cha mẹ lo lắng, cho nên mới không có nói cho bọn họ biết, chuyện cô ly hôn.
Mỗi lần bọn họ gọi điện thoại cho cô, cũng sẽ quan tâm Tần Dĩ Nam, từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn, cô nói gì, bọn họ đều tin, trong lòng cũng không có nghi ngờ gì, vẫn luôn nghĩ rằng cô ở Bắc Kinh sống rất tốt.
Cha mẹ đều là những người bình thường, trong nhà thật không có nhiều tiền để dành như vậy, chịu bỏ ra số tiền lớn để mua quà tặng cho Tần Dĩ Nam như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì cô mà thôi.