Cha mẹ đều là những người bình thường, trong nhà thật không có nhiều tiền để dành như vậy, chịu bỏ ra số tiền lớn để mua quà tặng cho Tần Dĩ Nam như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì cô mà thôi.
Bọn họ muốn anh ta đối xử tốt với con gái của mình hơn.. . . . . .
Trình Thanh Thông ngồi trên bồn cầu một lúc lâu, mới đứng dậy, trở về phòng làm việc.
Ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm màn hình máyvi tính để bình tĩnh lại, không nhịn được nữa nên cô kéo ngăn kéo ra, lấy ra tấm danh thiếp mà Tần Dĩ Nam ném cho cô.
Cô vẫn luôn do dự có nên tìm anh ta giúp đỡ mình hay không, nhưng mà, từ đầu đến cuối cô không dám mở miệng nói chuyện này với anh ta.
Trong lòng cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, anh ta chán ghét cô như thế, làm sao có thể giúp cô?
Nhưng mà, cô thật không đành lòng thấy bộ dáng cha mẹ tuổi già khổ sở, huống chi, con gái đã ly hôn, sau này muốn gả đi, là chuyện khó khăn rất nhiều, sợ là theo tính tình của mẹ, mỗi đêm mỗi ngày đều muốn lấy nước mắt rửa mặt vì cô, lo lắng lo lắng thôi.
Trình Thanh Thông do dự một lúc, mãi cho đến buổi sáng tan việc, về đến nhà, cô mới cầm điện thoại di động, gọi cho thư ký của Tần Dĩ Nam.
Thư ký của Tần Dĩ Nam ghi lại tên họ của cô và số điện thoại, sau đó nói với cô, anh ta sẽ báo cho Tần Dĩ Nam, đợi đến lúc sắp xếp được thời gian, anh ta sẽ gọi điện trả lời cho cô.
Trình Thanh Thông nói một tiếng cảm ơn, cúp điện thoại, cô suốt đêm không có chợp mắt, nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà sửng sốt một lúc, mới mơ mơ màng màng ngủ.
–
Mới mở công ty, có rất nhiều chuyện đều cần bản thân Tần Dĩ Nam giải quyết, trong khoảng thời gian này anh ta thật sự bận đến điên khùng, không mở cuộc họp, thì cũng xem văn kiện, kiểm tra hạng mục. . . . . . Ngay cả buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm ở nhà ăn của công ty, toàn bộ quá trình anh ta đều xem văn kiện.
Cơm nước xong, trên đường trở về phòng làm việc, có một nhân viên nữ ôm văn kiện đi vội vã thì đụng phải Tần Dĩ Nam, văn kiện rơi đầy đất.
Nữ nhân viên bị dọa đến nơm nớp lo sợ, liên tục nói mấy câu: ” Tổng giám đốc Tần, thật xin lỗi.”
Tần Dĩ Nam không có dấu hiệu tức giận nào, giọng nói ôn hòa hỏi cô ta một câu “Không có sao chứ?”, sau đó còn khom người, giúp cô ta nhặt văn kiện rơi dưới đất lên.
Nữ nhân viên được sủng ái mà lo sợ, không ngừng lặp lại lời “Cám ơn” .
Tần Dĩ Nam tốt tính cười nói ôn hòa với cô ta “Không sao”, sau đó còn nhường đường, để cho cô ta đi trước, rồi anh ta mới đi về phòng làm việc của mình.
Trở lại phòng làm việc, Tần Dĩ Nam mở máy vi tính lên, bận rộn.
Một lát sau, thư ký bưng một ly cà phê đi vào, Tần Dĩ Nam vừa gõ chữ trên bàn phím, vừa khách khí nói “Cám ơn” với thư ký.
Thư ký sớm đã quen bộ dáng ôn tồn nho nhã của Tần Dĩ Nam như vậy, đứng ở trước bàn làm việc, báo cáo tình hình công việc với Tần Dĩ Nam, buổi sáng quản lý bộ phận nhân sự phạm một sai lầm nhỏ, lúc thư ký trình bày, vẫn luôn lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Tần Dĩ Nam, anh ta vốn tưởng rằng Tần Dĩ Nam sẽ không vui, không ngờ Tần Dĩ Nam cũng chỉ nói đơn giản một câu “Bảo anh ta chú ý lần sau”, đã trực tiếp lật giấy rồi.
Có lẽ thư ký nói khoảng mười phút, mới nói xong tất cả mọi chuyện.
Tần Dĩ Nam vốn tưởng rằng thư ký muốn rời đi, không ngờ anh ta vẫn cầm văn kiện đứng đó, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Tần, còn có một việc.”
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, giọng ôn hòa hỏi: “Chuyện gì?”
Thư ký: “Là như thế này, sáng hôm nay tôi nhận được một cú điện thoại, của một phụ nữ gọi đến, nói hẹn gặp anh.”