Cô nghĩ đến tin nhắn của mẹ, nghĩ đến ánh mắt đau lòng của mẹ, Trình Thanh Thông nín thở, mở miệng nói rất nhỏ, mang theo vài phần khẩn cầu nói: “Cầu xin anh, một lần này thôi. . . . . .”
Theo lời nói của cô, nhìn ánh mắt trong veo của cô, nước mắt rơi xuống.
Giống như cô sợ anh ta nhìn thấy cô khóc vậy, cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nước mắt của cô rơi xuống vạt áo của anh ta, ướt át, giống như là ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, khiến tim Tần Dĩ Nam đau đớn, một giây tiếp theo anh ta dùng lực đẩy mạnh Trình Thanh Thông ra, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, kéo xa khoảng cách giữa anh ta và cô, sau đó anh ta giống như căm giận ngút trời, mở miệng nói: “Không phải cô rất có bản lãnh sao? Còn cần đi cầu xin tôi? Lúc trước có thể dùng hết thủ đoạn, lừa dối ta, tại sao lại không thể nghĩ cách lừa dối mẹ của cô chứ? Tôi nhắc lại lần nữa, tôi sẽ không giúp cô, cho dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi…tôi cũng sẽ không giúp cô, khuyên cô từ bỏ suy nghĩ đó đi!”
Sức lực Tần Dĩ Nam rất lớn, Trình Thanh Thông bị anh ta đẩy lập tức đụng phải cửa phòng làm việc, trên trán cô vừa vặn đụng phải cánh cửa gỗ, da thịt trắng noãn trong nháy mắt ửng hồng sưng lên.
Hình như cô không cảm thấy đau, cô đứng bên cánh cửa, cúi đầu lẳng lặng nghe anh ta nói, mãi cho đến khi anh ta nói xong, cô mới chậm chạp đảo con ngươi xoay vòng, giống như là muốn nhìn anh ta, nhưng mỗi lần tầm mắt rơi vào trên góc áo anh ta, đã nhanh chóng mau tránh đi.
Cô giống như là một kẻ ngốc bị hoảng sợ, sững sờ được một lúc, mới nhẹ nhàng giật giật môi.
Tần Dĩ Nam cho là cô muốn nói chuyện, không ngờ cô mở miệng ra, nhưng không có âm thanh nào, nhìn dáng vẻ cô như vậy qua nửa phút, sau đó cô chậm rãi ngậm miệng lại, dùng sức nhấp cánh môi một chút, sau đó từ từ đứng thẳng thân thể, nhẹ nhàng xoay người, đi đến bên cánh cửa đóng chặt, giơ tay lên, đặt tay lên tay cầm cánh cửa.
Cô không biết trong lòng của mình, lúc này rốt cuộc là chết lặng không có cảm giác đau, hay vốn là không đau.
Dù sao giờ phút này trong lòng cô cứng như gỗ, không có cảm giác gì.
Cho nên cô đến tìm anh ta giúp một tay, cô thoáng hiện si tâm vọng tưởng đối với anh ta, hoặc là, anh ta đã từng đối với cô quá tốt, cô cảm thấy tốt như vậy luôn có chút thật lòng, cho dù không yêu, nhưng gặp nhau một lúc cũng không có chuyện gì, cho nên, cô dùng hết toàn bộ dũng khí đến đây, nhưng mà cô phát hiện, cô đã nghĩ sai rồi, Tần Dĩ Nam đã từng đối tốt với cô, không có một chút thật lòng, là cô suy nghĩ hão huyền, tự mình đa tình.
Nếu cô đã nghĩ sai lầm rồi, vậy thì nên rời đi thôi.
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng chuyển động tay cầm cánh cửa một cái, trước khi cô kéo cửa ra, cô do dự một chút, nghĩ tới có nên nói tiếng “Hẹn gặp lại” với Tần Dĩ Nam hay không, nhưng sau đó cô lại cảm thấy suy nghĩ này của mình quá ngây thơ rồi.
Không cần thiết, không phải sao? Gặp lại là để hy vọng, mà bọn họ không có một chút hy vọng, sẽ không bao giờ thấy nữa.
Trình Thanh Thông mím môi thật chặt mím, kéo cửa ra, cúi đầu, cất bước, chậm rãi đi ra ngoài.
Trình Thanh Thông không có quay đầu lại nhìn trong phòng làm việc, cô dễ dàng mở cửa nhẹ nhàng, sau đó đi tới thang máy.
Cô mới đi có mấy mét, mơ hồ nghe được, trong phòng ở sau lưng, truyền đến âm thanh “Loảng xoảng”, giống như ngã thứ gì đó rơi xuống sàn nhà.
Cô không có quay đầu lại nhìn, cũng không có dừng bước lại, chỉ là đi nhanh hơn đến trước thang máy, nhấn chốt mở, bước vào, nhanh chóng đóng cửa thang máy, xuống lầu rời đi.