Trình Thanh Thông bị kinh sợ khẽ hô lên một tiếng, ngước đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam mím chặt môi, lồng ngực phập phồng vô cùng mãnh liệt, giống như đang cực lực đè nén ngọn lửa giận nào đó.
Trong ấn tượng của Trình Thanh Thông, cô chưa từng thấy bộ dạng này của Tần Dĩ Nam, vì vậy sợ hãi lùi về sau một bước.
Cử động này của cô, rơi vào đáy mắt Tần Dĩ Nam, cũng không biết đã kích thích vào chỗ nào, khiến anh bỗng dưng vươn tay, cướp đi gối đầu cô đang ôm trong ngực, quăng mạnh xuống dưới đất, rồi giơ tay lên xé nát áo ngủ của Trình Thanh Thông ra, cúi đầu, cắn mạnh lên cổ cô.
Đầu óc Trình Thanh Thông mờ mịt trống rỗng, tận đến khi người đàn ông nọ cởi sạch quần áo trên người mình, cô mới biết, anh định làm gì với cô. Theo bản năng, cô vươn tay, muốn ngăn cản Tần Dĩ Nam. Anh thấy vậy liền như muốn trừng phạt cô, đè trên người cô, sử dụng thêm sức mạnh, khiến cô gần như không thở được. Sau đó anh túm lấy cổ tay cô, đặt trên đỉnh đầu cô, bóp chặt, một tay khác có chút thô bạo lướt qua toàn thân cô.
Anh giống như một mãnh thú hung tàn, thô lỗ và mạnh mẽ chà đạp thân thể cô
Không hề có một chút tình yêu và thương xót nào.
Lần thân mật này, anh không hề có sự dịu dàng và che chở như lần đầu ở trên sườn núi, mà như đang phát tiết bất mãn trong lòng, hoặc chỉ như đang phát tiết sinh lý và dục vọng một cách cường thế và hung ác.
Trình Thanh Thông đau đến mức cả người liên tục run rẩy, sức lực của cô kém xa của anh. Cô đã giãy giụa, cũng đã nhỏ giọng cầu xin, nhưng chẳng những không thoát khỏi sự kiềm chế của anh mà ngược lại còn chọc cho anh xuống tay nặng hơn. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể cắn môi dưới chịu đựng. dj1end4nl.eq.uy.d0.n
Sau đó, anh dần dần trở nên dịu dàng hơn, không khí bên trong phòng cũng bắt đầu thay đổi, trở nên ái muội hơn.
Anh và cô đều có chút động tình, bàn tay nắm chặt cổ tay cô từ từ buông ra, rồi hạ xuống da thịt cô. Cô cũng không vươn tay đẩy anh ra nữa, mà ngược lại, khi bị những thứ cảm giác run rẩy kia kích thích, cô lại không kìm hãm được mà đưa tay ôm lấy bờ vai anh.
Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần đỏ lên.
Có lẽ là do anh quá dịu dàng, cũng có lẽ là bởi vì cô yêu anh, nên thân thể bắt đầu phản ứng có chút mãnh liệt. Cô chậm rãi đắm chìm dưới thân thể anh, quên rằng anh chán ghét cô. Thậm chí cô còn cho rằng đây là một giấc mộng. Trong lúc không kiềm nén được, cô còn mở miệng kêu tên anh: “Dĩ Nam…”
Giọng nói của cô mềm mại yếu đuối, anh không nghe rõ cô nói gì, nhưng vẫn bị giọng nói ấy làm cho thân thể càng thêm kích động.
Anh kích động, cô cũng kích động theo. Vào lúc kích động nhất, cô lại không khống chế được tiếp tục gọi tên anh, càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Dĩ Nam… Dĩ Nam… Dĩ Nam…”
Nghe thấy tiếng cô gọi, anh đang từ ôn nhu trở nên nóng nảy. Anh nắm cằm cô, vô cùng mạnh. Cô bị đau, chậm rãi mở mắt ra, ngay sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của anh kèm theo lời nói: “Tôi cho phép cô gọi tên tôi như vậy sao?”
Giọng nói của anh, lạnh như băng, khiến toàn thân nóng bỏng của cô nhất thời bị dập tắt.
Khuôn mặt hồng hào của cô trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch. Cô nhìn anh, hai mắt mở thật to, bên trong bắt đầu có hơi nước hội tụ.
Anh bỗng chốc càng trở nên điên cuồng, khiến cô đau nhức đến run rẩy nhưng anh lại không thèm để ý tới, chỉ điên cuồng mà tàn bạo ép buộc cô, cũng ép buộc chính mình kết thúc, ngay sau đó mau chóng rời khỏi người cô.