Anh bỗng chốc càng trở nên điên cuồng, khiến cô đau nhức đến run rẩy nhưng anh lại không thèm để ý tới, chỉ điên cuồng mà tàn bạo ép buộc cô, cũng ép buộc chính mình kết thúc, ngay sau đó mau chóng rời khỏi người cô.
Anh nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp xoay người, bước nhanh vào phòng tắm.
Giữa mùa hạ, trong phòng bật điều hòa, nhưng khi rời khỏi vòng ôm của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông không nhịn được rùng mình một cái.
Cô bị anh tra tấn thân thể đau đớn vô cùng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nằm tê liệt trên giường một lúc mới hoàn hồn.
Cô kéo chăn, che đi thân mình, nhẹ nhàng nghiêng người ngồi dậy, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách đứt quãng.
Trình Thanh Thông biết, Tần Dĩ Nam đang tắm.
Anh đang muốn tẩy rửa đi hương vị và nhiệt độ cơ thể của cô lây dính trên người sao?
Hai mắt Trình Thanh Thông tối lại. Nếu không thì thế nào? Trừ bỏ khả năng này thì có cái khác hay sao?
Phải biết rằng, lúc mà anh muốn cô, cô không khống chế được gọi tên anh, đều bị anh dùng sự lạnh lùng vô tình và trào phúng đánh bật trở về… Dưới tình huống như vậy mà anh vẫn có thể duy trì nỗi oán hận với cô…
Giống như khi nãy, vừa mới kết thúc, tình cảm mãnh liệt còn chưa hoàn toàn rút đi, anh đã lui khỏi thân thể cô. Anh mau chóng tránh xa như vậy, cứ như thể cô chỉ là một công cụ để anh phát tiết.
Trình Thanh Thông không nhịn được cuộn người lại một chút, nước mắt cũng không kiềm chế nổi trào ra khỏi khóe mắt rơi xuống drap giường.
Chính là như vậy. Suốt quá trình anh muốn cô, không hề mang theo chút tình cảm nào, sức lực khủng khiếp như thể đang tra tấn và trả thù.
Anh phải căm ghét cô lắm, mới có thể dùng phương thức nhất trực tiếp để vũ nhục cô một cách rõ ràng nhất.
Nước mắt từ khóe mắt cô chảy ra càng nhiều, ngay khi cô sắp không kiềm nén được khóc thành tiếng thì tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cửa bị kéo ra. Tần Dĩ Nam cũng ra khỏi phòng tắm.
TRình Thanh Thông vội vàng cắn góc chăn, bình ổn hô hấp, một bên vụng trộm chảy nước mắt, một bên vùi mặt trong chăn đệm, lén lút đưa tay lên lau nước mắt.
Tóc Tần Dĩ Nam ngắn, anh cầm máy sấy thổi qua loa hai lượt, rồi đi về phía giường lớn.
Theo từng bước chân tới gần của anh, cơ thể Trình Thanh Thông càng căng thẳng, cô không dám nhìn Tần Dĩ Nam nhưng dựa vào trực giác, cô biết anh đứng bên giường một lát mới vươn tay, giũ căng mớ chăn hỗn độn ra.
Tần Dĩ Nam giũ một cái, tấm chăn rộng hai mét liền mở ra trên giường.
Anh xốc chăn ở bên phía giường trống không, nằm lên. Lúc đắp chăn, tay đụng phải một góc chăn hơi hơi ẩm.
Tần Dĩ Nam nhíu mi, ngón tay vuốt ve mặt trên một chút, sau đó dường như hiểu ra, quay đầu, nhìn sang Trình Thanh Thông. dje3nd34nl.eq.uy.d0.n
Nương theo ngọn đèn ngủ mờ nhạt trong phòng, Tần Dĩ Nam liếc thấy hai mắt đỏ rực của Trình Thanh Thông. Cho dù cô cố gắng ngăn không cho mình rơi lệ, nhưng đáy mắt vẫn ầng ậc nước, nước mắt không chịu khống chế, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trái tim Trần Dĩ Nam như bị cái gì đó đánh vào thật mạnh khiến thân thể anh hơi run lên một chút, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Chừng nửa phút sau, anh mới phản ứng kịp, bản thân vậy mà lại thất thần. Hầu kết anh lên xuống hai cái, khóe môi bỗng dưng cứng ngắc lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi: “Trình Thanh Thông, cô khóc cái gì chứ? Cô không phải là rất thích được đưa tới cửa cho người ta ngủ hay sao?”