Đưa tới cửa cho người ta ngủ. . . . . . Anh là đang giễu cợt, ban đầu cô vì đại BOSS, thừa dịp anh say rượu, leo lên giường anh sao?
Những lời này giống như là một lưỡi dao sắc bén, đã không tiếng động đâm thẳng vào trái tim cô nhân lúc cô không để ý, sau đó lưỡi dao sắc bén hung hăng chọc vào cô khiến cho trái tim đầm đìa máu tươi.
Ban đầu cô không chùn bước vì người đàn ông mà mình ngưỡng mộ khi còn trẻ, dâng hiến tất cả.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, cô phấn đấu quên mình như vậy, lại trở thành vũ khí giễu cợt cô của anh.
Nhưng cô có thể oán được người nào đây?
Đó là do cô không oán không hối cam tâm tình nguyện đi làm , là cô có lỗi với anh trước, cho nên cô sẽ phải gánh chịu hậu quả. . . . . .
Đối mặt với khinh thường vũ nhục của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, rũ mi mắt xuống, im lặng không lên tiếng.
Cô bày ra bộ dáng nàng dâu nhỏ bị bắt nạt, chọc cho Tần Dĩ Nam càng thêmnóng nảy, không chút lưu tình lại lên tiếng châm chọc cô: “Thế nào? Chẳng lẽ đã quên ban đầu mình không biết xấu hổ cởi quần áo , leo lên giường của tôi như thế nào rồi sao? Nếu lúc đầu đã làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, hiện tại giả vờ uất ức cho ai xem? Muốn tôi thông cảm? Trình Thanh Thông, cô tỉnh lại đi, cô cảm thấy tôi sẽ thông cảm với cô sao? Nhiều nhất, tôi chỉ có thể lấy cô làm trò tiêu khiển mà thôi. . . . . .”
Tần Dĩ Nam nói tới chỗ này, khóe môi khẽ cười một tiếng, mang theo vài phần ác ý mở miệng nói tiếp: “. . . . . . Chỉ là, ngược lại cô, hình như rất có ý với tôi thì phải. . . . . . Tôi đã đối xử với cô như vậy rồi, mà lúc tôi làm chuyện ấy, cô còn có thể trầm luân ở trong đó, gọi cả tên của tôi. . . . . . Chà. . . . . . Thật đúng là chưa từng gặp người đàn bà nào mặt dày như cô. . . . . .”
Bàn tay Trình Thanh Thông vô thức nắm chặt góc chăn, những dòng nước mắt vốn đang chảy xuôi, bất chợt dừng lại, cô sợ anh nói tiếp, đôi con người ướt át đen nhánh hoảng hốt đảo quanh vài lần, mới mấp máy môi, nhỏ giọng mở miệng, giọng nói mang theo mấy phần đáng thương: “Anh… Ngày mai anh còn phải đi làm sớm… đi ngủ sớm một chút đi. . . . . . Tôi…tôi ra kia ngủ. . . . . .”
Cô vội chỉ cái ghế sa lon, rồi rời giường. djie.nd4axnle3qujyd0on
Tần Dĩ Nam thật sự là vô cùng hận Trình Thanh Thông, hận không thể nhìn cô cả đời đau đến không muốn sống, cho nên mỗi lần thấy cô, đều muốn dùng mọi biện pháp để sỉ nhục cô, nhưng sau khi sỉ nhục cô, đáy lòng của anh chẳng những không cảm thấy thoải mái chút nào, mà ngược lại càng thêm giận dữ. Nhìn cô chân vội tay loạn rời giường, anh nổi điên túm lấy một cái gối đầu khác, ném mạnh xuống đất.
Trình Thanh Thông bị anh làm cho sợ hãi, đứng yên cạnh giường, động cũng không dám động một cái.
Tần Dĩ Nam lạnh lùng nhìn lướt qua Trình Thanh Thông đang đứng cứng ngắc ở mép giường, mở miệng, hung dữ nói: “Không phải là muốn ra sofa ngủ sao? Còn đứng ở nơi này làm gì? Chờ tôi mời cô lên giường chắc?”
Trình Thanh Thông giống như bị chạm điện, nhanh chóng xông về ghế sa lon, bước chân lảo đảo.
Trên đường đi ngang qua chiếc gối đầu bị anh ném xuống đất còn khom người nhặt lên.
Vọt tới trước sô pha, cô cũng không buông gối đầu ra, chỉ ôm chặt vào lòng, nằm ở trên ghế sa lon.
Ghế sa lon không lớn, chỉ dài khoảng 1m6, nhưng vì cô co rúc ở trên đó thành một khối nho nhỏ, nên vẫn trống một khoảng lớn.
Cô không cầm theo chăn, chỉ lấy một cái thảm rất mỏng đắp lên người, không biết là khóc, hay là vì lạnh, mà cách thảm mỏng, Tần Dĩ Nam vẫn thấy người cô đang không ngừng run rẩy.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm cảnh tượng kia kia, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, khóe môi giật giật, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề nói gì, cuối cùng kéo mạnh chiếc chăn, trùm kín lên đầu rồi ngủ.