Sáng ngày hôm sau, khi Trình Thanh Thông tỉnh lại, Tần Dĩ Nam và Mẹ Trình đã ngồi ở phòng ăn, ăn điểm tâm.
Vì tối qua cô khóc, nên hôm nay mắt sưng to, đi ra ngoài sợ Mẹ Trình hỏi, Trình Thanh Thông ở trong nhà tắm, dùng nước lạnh thấm ướt khăn lông, đắp lên mắt hồi lâu, còn vẽ mắt rất đậm, đeo thêm cái kính, mới ra khỏi phòng ngủ.
Tần Dĩ Nam đã ra cửa đi làm rồi, Trình Thanh Thông ăn bữa sáng, giúp đỡ mẹ dọn dẹp xong bàn ăn, sau đó cùng mẹ ra ngoài.
Kể từ khi Trình Thanh Thông tới Bắc Kinh, đây là lần thứ hai mẹ cô tới đây.
Lần đầu tiên là bởi vì hôn lễ của cô và Tần Dĩ Nam, lúc đó tất cả mọi người còn đang chuẩn bị hôn lễ, Trình Thanh Thông không thể cứ thế đưa mẹ đi chơi được. Cho nên lần này mẹ tới đây, Trình Thanh Thông đã chuẩn bị tất cả.
Đầu tiên cô đưa mẹ đi cố cung, mãi đến 2h chiều mới từ cố cung ra ngoài, sau đó cô đưa mẹ đi ăn vịt nướng Bắc Kinh, buổi chiều đi dạo một chút ở Vương Phủ Tỉnh, mãi cho đến năm giờ, hai người mới trở về nhà. dji1end4anle3qujyd0on
Sau khi Trình Thanh Thông để quần áo mà cô mua cho mẹ và ba ở phòng khách, liền đi cùng mẹ tới siêu thị gần đó, mua một chút đồ ăn, lại giúp mẹ bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối.
Vừa bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tối, thì Tần Dĩ Nam tan việc trở về nhà.
Trước mặt mẹ Trình, Tần Dĩ Nam luôn mang dáng vẻ tôn kính hiếu thuận, nhìn Mẹ Trình bận rộn trong bếp, anh để chìa khóa xe xuống, quay về phòng thay một bộ quần áo thoải mái, rửa tay, rồi đi vào phòng bếp vừa rửa rau, vừa cắt thức ăn.
Phòng bếp vốn cũng không lớn, ba người bên trong, không gian có vẻ nhỏ đi một chút.
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, Trình Thanh Thông cố ý cách Tần Dĩ Nam xa xa, mặc dù như thế, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng sẽ đụng chạm Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam lại làm bộ như chưa có gì xảy ra, biểu hiện hết sức hoàn mỹ, nhưng Trình Thanh Thông dần dần có chút nhịn không được, cô sợ ở trong phòng bếp lâu, sẽ bại lộ, liền lấy cớ muốn vào nhà vệ sinh, rời khỏi phòng bếp.
Trình Thanh Thông đứng một mình trong phòng khách, vẫn có thể nghe trong phòng bếp truyền tới các loại âm thanh, tiếng máy hút mùi, tiếng xắt thức ăn, tiếng nước chảy tí tách, tiếng cười vui vẻ của mẹ, còn có tiếng gọi “Mẹ” vô cùng tự nhiên của Tần Dĩ Nam.
Bầu không khí rõ ràng rất tốt đẹp, nhưng Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngược lại càng lúc càng thêm mờ mịt .
. . . . . .
“Thanh Thông, con đứng ngây ngốc trước cửa sổ nhìn cái gì thế? Còn không qua đây bê thức ăn.” Cửa phòng bếp bị kéo ra, bên trong truyền đến tiếng la của Mẹ Trình.
Trình Thanh Thông vội vàng hồi hồn, “Dạ” một tiếng, quay ra ngoài cửa sổ điều chỉnh xong vẻ mặt, mới xoay người, nở một nụ cười không chút sơ hở, rồi chạy tới phòng bếp.
Rõ ràng là Mẹ Trình nấu cơm cho Tần Dĩ Nam, kết quả lại đổi thành Tần Dĩ Nam xào thức ăn.
Mẹ Trình vừa nhìn Trình Thanh Thông đi vào, liền đưa đĩa thức ăn đã bày biện xong cho Trình Thanh Thông, ý bảo cô đi đặt lên bàn ăn.
Chỉ có ba người, bữa ăn tối lại chuẩn bị hết sức phong phú, năm món ăn một món canh.
Mẹ Trình và Trình Thanh Thông ngồi vào bàn ăn trước, chờ tới khi Tần Dĩ Nam bưng món cuối cùng vào bàn ăn, Mẹ Trình lập tức bảo Tần Dĩ Nam ngồi xuống, sau đó quay sang Trình Thanh Thông nói: “Thanh Thông, múc canh.”
“Để con.” Tần Dĩ Nam cầm lấy cái thìa trong nồi canh trước, sau đó liền vươn một tay khác, lấy chén.
Lúc nghe thấy mẹ sai, Trình Thanh Thông, cũng đã đưa tay đến cầm chén.
Vì vậy, bàn tay Tần Dĩ Nam, không nghiêng không lệch phủ lên tay cô.