Trình Thanh Thông giống như bị điện giật, tay run lên, theo bản năng liền buông lỏng cái chén ra.
Cũng may Tần Dĩ Nam phản ứng nhanh hơn cô, giữ chặt lấy cái chén, mới tránh khỏi việc bị rơi xuống.
Mẹ Trình ngồi bên cạnh, thấy vậy, cho là Trình Thanh Thông không cầm chắc chén, không nhịn được nữa lại bắt đầu càm ràm: “Thanh Thông, con đang nghĩ cái gì vậy? Cầm một cái chén cũng không xong.”
Trình Thanh Thông đè nén cơn sóng dưới đáy lòng, quay sang chu miệng với Mẹ Trình làm nũng.
Tần Dĩ Nam múc xong một chén canh, hai tay bưng đến, đặt trước mặt mẹ Trình.
Mẹ Trình dời tầm mắt từ Trình Thanh Thông đến trên mặt Tần Dĩ Nam, cười cười mở miệng nói: “Đứa nhỏ Thanh Thông này, từ nhỏ đã như vậy, chân tay vụng về, chắc là đã gây cho con không ít phiền toái rồi.”
Tần Dĩ Nam cười lắc lắc đầu, tiếp tục múc một chén canh, nhẹ nhàng đặt trước mặt Trình Thanh Thông, tiếp lời mẹ Trình: “Ngốc một chút cũng tốt ạ, đáng yêu.”
Mẹ Trình lập tức vui vẻ ra mặt: “Dĩ Nam à, nha đầu Thanh Thông này, sớm muộn gì cũng bị con làm hư.”
Tần Dĩ Nam chỉ cười không nói, múc cho mình một chén canh ngồi xuống, sau khi bưng lên uống một hớp, mới thấy người vừa mới bị mẹ Trình sai đi múc canh là Trình Thanh Thông, vẫn còn đứng bất động, anh hơi nhíu mày, dịu dàng mở miệng nói: “Thanh Thông, sao em còn đứng đó? Ngồi xuống ăn cơm thôi.” diiexend4nl.3q.ui.d0.n
Thanh Thông. . . . . . Anh gọi cô là Thanh Thông. . . . . .
Trình Thanh Thông như phản xạ có điều kiện nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Trên mặt anh, vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt của anh, lại không nhìn cô.
Cô thật khờ, biết rõ anh luôn diễn kịch rất giỏi trước mặt mẹ cô, mà trái tim cô vẫn đập thình thịch vào lúc anh gọi cô là “Thanh Thông”
Trình Thanh Thông cố nén nỗi mất mác trong lòng, nỗ lực duy trì vẻ tự nhiên trên mặt, ngồi xuống, cô nhanh chóng cúi đầu, uống một hớp canh.
Mùi vị rất quen thuộc. . . . . .
Vào khoảng thời gian cô “mang thai” và “sinh non”, vì để bồi bổ thân thể cho cô, mỗi ngày anh đều nghĩ biện pháp nấu canh cho cô uống.
Lúc cô mới lấy anh, anh cũng hay nấu cơm, nhưng mà anh không thường nấu canh, có lẽ là sợ cô uống nhiều bị ngán, nên đã mua rất nhiều thực đơn canh dinh dưỡng, mỗi ngày đều bỏ ra một khoảng thời gian học tập ghi nhớ.
Mỗi thứ canh anh nấu, cô đều thích uống, thích nhất chính là canh gà giống như anh nấu ngày hôm nay….
Anh cũng biết cô thích uống, có một đợt, mỗi ngày đều nấu cho cô, thứ mùi đó, cô quen thuộc đến sâu tận xương tủy rồi, cho dù đã hơn mấy tháng không uống, lúc này uống vào, chỉ cần một hớp cô cũng biết, thứ canh này do chính tay anh nấu. . . . . .
Trong cổ họngTrình Thanh Thông, giống như bị thứ gì đó chặn lại, canh ngậm trong miệng mà không sao nuốt nổi.
Hai mắt của cô, vô cùng chua xót, đầu ngón tay bưng chén canh, cũng khẽ run lên.
Cũng khó trách anh hận cô như vậy, bởi vì anh đã từng đối xử với cô rất chân thành.
Là chính cô đã chà đạp lòng tốt của anh.
Cũng giống như tối qua khi dùng bữa ở Kim Lăng, Mẹ Trình và Tần Dĩ Nam vẫn tán gẫu không ngừng, Trình Thanh Thông chỉ luôn mỉm cười, thỉnh thoảng trả lời vài câu.
Mở TV phòng khách lên, lúc ấy cũng đã ăn cơm xong, trên TV phát một đoạn quảng cáo tã lót trẻ em, lúc ấy vừa vặn không có ai nói chuyện, tiếng cười của đứa trẻ ở trong phòng có vẻ cực kỳ đột ngột.
Mẹ Trình quay đầu, nhìn về phía TV, đứa bé trắng trẻo mập mạp trong đó, bò qua bò lại, cười đến cực kỳ rực rỡ, bà bỗng dưng thở dài một cái, quay sang Tần Dĩ Nam, có chút tiếc nuối cùng xin lỗi mở miệng.