Lúc Trình Thanh Thông ra khỏi phòng bếp, Tần Dĩ Nam đã không còn ở trong phòng khách, chỉ còn mẹ Trình đang ngồi trên ghế salon xem TV.
Trình Thanh Thông ngồi xuống, xem TV cùng mẹ, để ý tới bên trong phòng làm việc chưa hoàn toàn đóng kín có ánh đèn rọi ra bên ngoài.
Trong lúc quảng cáo giữa phim, mẹ Trình đi tới phòng bếp gọt hoa quả, bày sãn ra hai khay, đưa một cái cho Trình Thanh Thông, ý bảo cô mang vào cho Tần Dĩ Nam.
Thật ra, Trình Thanh Thông có chút sợ khi phải đối diện một mình với Tần Dĩ Nam, nhưng cô cũng sợ mẹ mình nhìn ra đầu mối, nên chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, nhận lấy khay đựng trái cây, đi tới phòng làm việc.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa một cái, bên trong truyền đến tiếng nói “Mời vào”, cô đẩy cửa ra, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Dĩ Nam vọng tới từ ban công của phòng làm việc: “Thật ngại quá, vốn dĩ tối nay muốn qua tham gia bữa tiệc, nhưng bởi vì có chút chuyện đột xuất nên không thể tới. Hôm nào đó, tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm… Vâng, cứ như vậy nhé, hẹn gặp lại.”
Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn lướt qua Trình Thanh Thông vừa mới đi vào, không nói câu nào, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt về, nhấn mấy cái trên di động. lại một cú điện thoại được gọi đi: “Xế chiều hôm nay không phải là chưa kịp mở một cuộc họp hay sao? Anh sắp xếp vào sáng mai đi, còn có… Tôi chưa xem xong tập tài liệu kia, lát nữa anh gửi mail cho tôi, để tôi đọc…”
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng đặt khay trái cây lên bàn rồi ra khỏi phòng làm việc của Tần Dĩ Nam. Khi cô còn chưa khép chặt cửa phòng, lại nghe thấy Tần Dĩ Nam trong phòng đang cố hạ thấp giọng nói chuyện điện thoại, như thể sợ bị người khác nghe thấy: “… Mấy ngày nay có thể tôi sẽ không tiện để đi công tác, hoãn lại sau đi…”
Bàn tay cầm nắm đấm cửa của Trình Thanh Thông khẽ siết chặt lại. djeenda4nl3qu.yjd0,n
Tần Dĩ Nam là bởi vì mẹ cô, cho nên mới trì hoãn rất nhiều công việc sao?
Công ty của anh vừa mới mở không lâu, rất nhiều khách hàng còn chưa duy trì ổn định. . . . . . Vừa nãy lúc cô mới bước vào, anh đang nói lời xin lỗi với vị khách đã hẹn dùng cơm tối nay có phải không?
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng mấp máy môi, ngập ngừng ở cửa ra vào trong chốc lát, mới quay lại ghế sofa, tiếp tục xem TV với mẹ.
Mẹ Trình quen ngủ sớm dậy sớm, không giống Trình Thanh Thông và Tần Dĩ Nam có thể thức đêm, chín giờ rưỡi, Mẹ Trình xem xong phim truyền hình, liền lập tức đứng dậy, trở về phòng ngủ.
Trình Thanh Thông thừa dịp Mẹ Trình tắm, đi tới phòng bếp hâm nóng một ly sữa tươi, trong quá trình đợi sữa tươi nóng, Trình Thanh Thông mở điện thoại di động, mua hai chiếc vé đến suối nước nóng.
Lúc Trình Thanh Thông bưng sữa tươi đi vào phòng ngủ của Mẹ Trình, Mẹ Trình mới vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra ngoài.
Trình Thanh Thông cầm máy sấy, đầu tiên sấy khô tóc cho mẹ, sau đó mới đưa ly sữa cho bà: “Mẹ, ngày mai chúng ta không đi Di Hoà viên nữa. . . . . .”
“Hả?” Mẹ Trình nuốt một hớp sữa tươi, có chút nghi ngờ nhìn sang Trình Thanh Thông.
–
Tần Dĩ Nam đang cầm tài liệu trở về phòng ngủ, từ phòng làm việc bước ra, vừa vặn đi qua phòng ngủ thứ hai.
Cửa phòng không khóa, anh nghe thấy giọng nói nhỏ củaTrình Thanh Thông, từ bên trong truyền ra: “Dĩ Nam có một người bạn, mở một khu suối nước nóng nhân tạo ở vùng ngoại ô, cho Dĩ Nam hai tờ vé vào cửa, vừa nãy khi con bưng trái cây vào, anh ấy đưa cho con… Ngày mai chúng ta đi đến đó đi, phong cảnh và không khí ở nơi đó đều rất tuyệt, chúng ta có thể ở nơi đó nghỉ ngơi hai ngày rồi mới trở về cũng được. . . . . .”