Không biết đã trải qua bao lâu, Trình Thanh Thông mơ mơ hồ hồ đang ngủ cảm thấy có người đi vào, theo bản năng cô lặng lẽ mở một mắt, liền thấy Tần Dĩ Nam đứng ở bên giường, đang cởi cà vạt.
Khốn ý lập tức tiêu tán không còn một mống, Trình Thanh Thông giống như là bị điều khiển, thân thể cương cứng lại, bàn tay giấu ở trong đệm chăn nắm chặt ga giường, nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, đáy mắt tràn đầy phòng bị.
Tần Dĩ Nam kéo cà vạt xuống, tiện tay nhét vào chỗ trống trên giường thì dư quang nơi khóe mắt lơ đãng chạm phải ánh mắt Trình Thanh Thông.
Anh hơi ngừng lại một chút, từ từ quay đầu nhìn về phía cô.
Mới vừa rồi Tần Dĩ Nam vẫn luôn đứng quay lưng về phía Trình Thanh Thông, cô không thấy rõ dung nhan của anh, bây giờ mặt anh chống lại tầm mắt của cô, cô mới phát hiện tóc anh lộn xộn, sắc mặt rất khó nhìn, mắt quầng thâm rất nặng, lộ ra mệt mỏi, ấn đường nhíu lại, giống như là gặp phải chuyện phiền toái.
Trong ấn tượng của Trình Thanh Thông, Tần Dĩ Nam vẫn luôn mang bộ dáng ôn tồn nho nhã, rất ít khi lôi thôi lếch thếch như hiện tại.
Trình Thanh Thông nhíu nhíu mày, trên mặt thoáng qua nét kinh ngạc, sự khủng hoảng nơi đáy lòng khi vừa nhìn thấy Tần Dĩ Nam, đã bị nghi hoặc đè xuống một chút.
Rạng sáng, Tần Dĩ Nam nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã rời đi như vậy, cho tới bây giờ mới trở về, hơn nữa còn biến mình thành bộ dạng mệt mỏi không chịu nổi như vậy. . . . . . Anh gặp phải phiền toái gì sao?
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, mím mím môi, lòng tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại không hỏi ra miệng.
Tần Dĩ Nam chỉ nhìn lướt qua Trình Thanh Thông, liền dời tầm mắt đi, giơ tay lên cởi cúc áo sơ mi.
Có thể là bởi vì biết cô tỉnh, Tần Dĩ Nam thỉnh thoảng lại dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông giống như là hóa đá, không chớp mắt nhìn theo anh.
Tần Dĩ Nam bị Trình Thanh Thông nhìn, có chút không tự nhiên, anh chau mày tâm, theo bản năng cất bước, đi tới toilet, mới vừa đi chưa được hai bước, chiếc di động bị anh tiện tay ném lên giường lại vang lên.
Tần Dĩ Nam dừng bước lại, đưa lưng về phía Trình Thanh Thông đứng hai giây, xoay người trở lại bên giường, không nhìn Trình Thanh Thông, trực tiếp cúi người cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, là thư ký gọi tới, anh cụp mắt xuống, không vội nhận, mà là cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng ngủ chính, mới nhấn nghe.
Khi anh đóng cửa thời điểm, Trình Thanh Thông nằm ở trên giường, nghe giọng nói cố ý hạ thấp của anh truyền đến: “Như thế nào? Liên lạc với Chu tổng chưa. . . . . .”
Ngay sau đó cửa bị đóng, trong phòng ngủ yên tĩnh như cũ.
Trình Thanh Thông hơi giật giật thân mình mới vừa nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, lật người nằm thẳng ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, trái tim không hiểu sao đập mạnh .
Trực giác của nữ nhân nói cho cô biết, Tần Dĩ Nam tuyệt đối là đã gặp phải phiền phức lớn.
Cô biết, Tần Dĩ Nam căn bản không cần cô quan tâm, nhưng anh đã từng chút từng chút lừa gạt lòng cô đi rồi, cô đã trở nên không khống chế được.
Trình Thanh Thông cắn cắn môi, cuối cùng vẫn lặng lẽ vén chăn lên, xuống giường, rón rén đi tới cửa phòng ngủ, cẩn thận vặn tay cầm cánh cửa, cửa hé ra một khe hở nhỏ.
Giọng nói Tần Dĩ Nam từ ban công phòng khách khẽ truyền tới.
“. . . . . . Cố gắng, nếu thật sự không liên lạc được, cũng không sao cả, tôi đã chuẩn bị xong tình huống xấu nhất. . . . . .”