Chuẩn bị tình huống xấu nhất?
Bàn tay nắm cửa của Trình Thanh Thông, theo bản năng dùng sức một cái, lại nghe thấy giọng nói của Tần Dĩ Nam, cô lập tức ngừng thở, tập trung tinh thần nghe.
“. . . . . . Cùng lắm thì chính là tuyên bố công ty phá sản chứ sao. . . . . . Tiền có thể kiếm lại, không có gì lớn . . . . . . Về phần tiền vay của ngân hàng, ta nhớ tới biện pháp khác. . . . . . Không phải còn có phòng ốc và xe sao?”
Tuyên bố công ty phá sản?
Công ty Tần Dĩ Nam gặp được vấn đề gì, mà lại phải tuyên bố phá sản?
Vào lúc Trình Thanh Thông còn đang nghi hoặc không thôi, Tần Dĩ Nam đã cúp điện thoại.
Trình Thanh Thông vội vàng hồi hồn, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhanh chóng chạy về trên giường nằm.
Ngoài phòng an tĩnh hồi lâu, Trình Thanh Thông mới nghe tiếng bước chân của Tần Dĩ Nam, chỉ là không phải đi về phía phòng ngủ chính mà là phòng làm việc.
Sau khi cửa phòng làm việc bị đẩy ra rồi đóng lại, cả căn phòng lại lâm vào yên tĩnh như cũ.
Trình Thanh Thông lúc này mới nhanh chóng sờ soạng điện thoại di động, gọi cho đồng nghiệp có mối quan hệ rất tốt với cô kể từ ngày cô còn ở Tô thị.
Có lẽ đồng nghiệp đã ngủ, qua một hồi lâu , mới nghe: “A lô?”
“Ngại quá, trễ như vậy còn quấy rầy cậu. . . . . .”
“Thanh Thông?” Có lẽ vào lúc nhận điện thoại, người đồng nghiệp này không có nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nghe được giọng nói, kinh ngạc hỏi ngược lại một tiếng, sau đó lại mở miệng: “Sao thế? Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tớ, có chuyện gì gấp sao?”
“Ừ. . . . . . Tớ là muốn hỏi cậu về chuyện của Tần Dĩ Nam. . . . . .”
“Tần Dĩ Nam? Chồng cậu?”
Đồng nghiệp cũng không biết cô và Tần Dĩ Nam đã ly hôn, vẫn nghĩ Tần Dĩ Nam là chồng cô, Trình Thanh Thông cầm điện thoại di động, dừng lại một lát, không có giải thích quá nhiều, chỉ là nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, rồi nhanh chóng đi vào chủ đề: “Công ty của anh, có phải có phiền toái gì không?”
“Tình huống cụ thể, tớ không rõ ràng lắm, nhưng mà hôm qua tớ nghe nói, có thể là công ty đầu tư của chồng cậu gặp chút phiền toái. . . . . .” Đồng nghiệp ở trong điện thoại dừng một chút, mới nói: “. . . . . . Như vậy đi, tớ đi hỏi thăm một chút, rồi sẽ báo lại cho cậu sau được không?”
“Được.”
“Nhưng mà bây giờ muộn rồi, chắc là sẽ không nghe ngóng được gì, trễ nhất trước mười giờ sáng ngày mai .”
“Cám ơn cậu.”
. . . . . .
Điện thoại mới vừa cúp không lâu, Trình Thanh Thông ngay cả điện thoại cũng còn chưa kịp để xuống, đã nhận được tin nhắn trả lời của đồng nghiệp.
“Thanh Thông, thật đúng lúc, vừa vặn tớ có người bạn học làm trong công ty của chồng cậu vẫn chưa ngủ, ta liền hỏi anh ấy, cậu biết Chu Vĩ không? Anh ta là người đầu tư vào công ty chồng cậu, công ty chồng cậu làm xong sản phẩn, chờ anh ta rót vốn vào, kết quả bây giờ không thấy anh ta đâu, tạm thời không nói đến chuyện chồng cậu rót vào một khoản tiền, nếu như cuối tuần này, nhà đầu tư chậm chạp không rót vốn vào, như vậy tớ đoán, công ty của chồng cậu sẽ phải tuyên bố phá sản, lúc anh ấy mới mở công ty, có thể còn vay mượn tiền ngân hàng, cho nên, tình huống có chút phiền toái. . . . . .”
Nghe đến đó, Trình Thanh Thông, liên tưởng đến những lời Tần Dĩ Nam nói chuyện mà cô nghe lén được, nhất thời hiểu căn nguyên và hậu quả.
Ban đầu lúc Tần Dĩ Nam mở công ty, cô và anh còn chưa có ly hôn, chuyện anh vay vốn ngân hàng, cô cũng biết.
Nếu chuyện đầu tư không giải quyết được, khoản tiền kia, đủ khiến Tần Dĩ Nam táng gia bại sản, mắc nợ tứ phương rồi. . . . . .