Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam đánh thức lúc nửa đêm, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, mà Tần Dĩ Nam vào phòng làm việc, còn chưa đi ra.
Trình Thanh Thông nghĩ, trong công ty xảy ra biến cố lớn như vậy, anh nhất định phải tăng ca làm việc bận rộn chứ?
Khó trách lúc nãy khi anh đứng ở bên giường, cởi cà vạt, sắc mặt xem ra rất uể oải.
Anh ra khỏi nhà từ rạng sáng, đến bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi đúng không? Vậy anh đã ăn uống gì chưa?
Trình Thanh Thông càng thắc mắc, đáy lòng lại càng lo lắng, cô ở trên giường không ngừng lăn qua lộn lại, đến cuối cùng, cô không nhịn được ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn thời gian, đã ba giờ sáng.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ một hồi, vén chăn xuống giường, cô đi toilet một lát, sau khi ra ngoài, đứng ở bên giường một lúc, cuối cùng vẫn không yên lòng, giả vờ bị khát, đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Cửa phòng làm việc đóng chặt , Trình Thanh Thông căn bản không biết Tần Dĩ Nam ở bên trong đang như thế nào, cô đứng ở trong phòng khách , nhìn phòng làm việc ở xa xa, bình tĩnh nhìn, nhưng lại không có đủ dũng khí đi vào phòng làm việc.
Anh bây giờ, đáy lòng nhất định là không dễ chịu đi, một mình anh ở bên trong. . . . . . Có phải đang tự mình cảm thấy khổ sở trong bóng tối hay không?
Trình Thanh Thông thật rất muốn đi vào làm bạn cùng Tần Dĩ Nam, nhưng cô nghĩ đến việc anh ghét cay ghét đắng cô, sợ là sau khi cô tiến vào, sẽ càng làm anh bực mình hơn?
Nghĩ tới chỗ này, đáy mắt Trình Thanh Thông thoáng hiện lên chút ảm đạm, tay của cô nắm chặt làn váy một lúc, mới xoay người đi về phía phòng bếp.
Trình Thanh Thông biết, Tần Dĩ Nam không đói, nhưng cô vẫn mở tủ lạnh ra, lấy một ít thực phẩm từ bên trong, nấu một bát mì, ở bên trong còn đập thêm một quả trứng gà, sau đó lại rót một tách cà phê, đặt ở trong khay, bưng tới cửa phòng làm việc.
Trình Thanh Thông khom người để cái khay ở trên mặt đất, sau đó đứng lên, nhẹ nhàng gõ hai cái cửa, không nói bất cứ điều gì, rồi nhanh chóng cất bước, chạy vềphòng ngủ chính.
Trình Thanh Thông mới vừa đóng cửa lại, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc mở ra.
Qua ước chừng một phút, cửa phòng làm việc nhẹ nhàng đóng, Trình Thanh Thông lúc này mới lặng lẽ kéo ra một khe hở cửa phòng ngủ, lướt nhìn ra ngoài.
Cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt, cái khay cô thả trước cửa đã không thấy.
Anh ghét cô, không sao cả, cô sẽ không để anh nhìn thấy cô, chỉ cần anh ghét bỏ những thứ cô làm, chịu ăn là tốt rồi.
. . . . . .
Tần Dĩ Nam suốt đêm cũng không trở về phòng ngủ chính, Trình Thanh Thông bởi vì lo lắng cho anh nên suốt đêm ngủ không ngon.
Sáng sớm, Tần Dĩ Nam trở về phòng thay một bộ quần áo, rửa mặt qua loa, rồi ra khỏi nhà đi tới công ty.
Sau khi anh đi không bao lâu, Trình Thanh Thông liền mở mắt, xuống giường đi tới trước cửa sổ, cô vẫn nhìn xe của Tần Dĩ Nam biến mất ở cửa chung cư, mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ chính, đi vào phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc không khóa, Trình Thanh Thông vặn tay cầm một cái, cửa liền mở ra.
Bên trong sực mùi thuốc lá, Trình Thanh Thông giơ tay lên che mũi, mới bước vào.
Đóng cửa lại, cô quan sát phòng làm việc một vòng, sau đó mới đi tới trước bàn đọc sách, phía trên chất đầy các loại tài liệu.
Trình Thanh Thông làm việc ở Tô thị nhiều năm như vậy, chỉ cần lật xem một lượt đống tài liệu này, liền biết Tần Dĩ Nam đã sắp bỏ cuộc vụ đầu tư của Chu Vỹ, chỉ còn lại ba ngày để lôi kéo nhà đầu tư mới, mà những tư liệu kia, đều là những thông tin về công ty Phong Đầu.