“Vâng.” Trình Thanh Thông ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt thật nhanh, khẽ lên tiếng.
“Ngồi đi.” Kim Trạch chỉ cái ghế trước mặt, sau đó cầm bình trà, rót hai ly trà.
Trình Thanh Thông không lên tiếng, động tác chậm rãi kéo cái ghế ra, ngồi xuống.
Kim Trạch đẩy một ly trà tới trước mặt cô, giọng nói hiền hòa: “Nếm thử một chút xem, mấy hôm trước tôi đi Hàng Châu, bạn tôi biếu chút Long Tĩnh, mùi vị rất ngon.”
“Cám ơn.” Trình Thanh Thông nâng ly trà lên, nhấp một ngụm tượng trưng.
Kim Trạch cười cười, không để ý cô thận trọng và xa cách, bưng lên ly trà của mình, uống một hơi cạn sạch, sau đó giống như nói chuyện gia đình, nhàn nhã mở miệng nói: “Thanh Thông, nghĩ lại, có lẽ chúng ta đã một năm không gặp nhau rồi?”
Trình Thanh Thông kéo kéo khóe môi: “Vâng”
Kim Trạch vuốt vuốt ly trà, thong thả ung dung nói: “Lại nói, đây là lần đầu tiên cô chủ động tới tìm tôi phải không?”
Trình Thanh Thông hạ tầm mắt xuống, không lên tiếng.
Kim Trạch khẽ cười một cái, không tiếp tục vòng vo nữa, anh ta đặt ly trà xuống, dựa vào ghế, nhìn chằm chằm quan sát gò má Trình Thanh thật lâu, rồi mở miệng nói trúng tim đen: “Nói đi, tới tìm tôi là có chuyện gấp muốn nhờ sao?”
Kim Trạch dứt khoát, khiến Trình Thanh Thông hơi có vẻ lúng túng, chỉ là cô ổn định lại vẻ mặt rất nhanh, câu chữ thong dong trấn định: “Đúng vậy, Kim tổng, tôi muốn tìm ngài, để lôi kéo đầu tư.”
Kim Trạch hình như đã đoán trước được những lời này của cô, ánh mắt yên tĩnh cầm bình trà, lại rót một ly trà: “Xí nghiệp Tần thị của Tần tổng Tần Dĩ Nam sao?”
Anh ta lại một lần nữa trực tiếp, khiến Trình Thanh Thông cứng họng.
Kim Trạch vẫn mang bộ dáng bình thản, giọng điệu của anh giống như chỉ đang tán gẫu thời tiết hôm nay không tệ lắm: “Nếu đúng là như vậy, trước hết hãy làm thủ tục ly hôn với anh ta đi, rồi quay lại tìm tôi sau.”
Khóe môi Trình Thanh Thông cứng lại, cô cúi thấp đầu, nhẹ giọng trả lời: “Tôi và anh ấy đã ly hôn.”
Kim Trạch nghe như thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Ly hôn à. . . . . .”
Dừng một chút, Kim Trạch lại hỏi: “Ly hôn, cô còn giúp anh ta? Thích anh ta sao?”
Trình Thanh Thông vẫn cúi đầu, không lên tiếng.
Kim Trạch đối mặt với sự trầm mặc của Trình Thanh Thông, cũng không tức giận, thẳng tiếp tục mở miệng, nhưng giọng điệu đã đổi thành giải quyết việc công: “Về tình huống của công ty anh ta, tôi cũng nghe nói, muốn tôi đầu tư, có thể, chỉ là Thanh Thông, điều kiện của tôi, cô cũng biết.”
Anh ta nói không sai, điều kiện của anh ta, ngay từ lúc ba năm trước đây cô đã biết.
Kim Trạch năm nay đại khái đã khoảng 34 – 35 tuổi, anh được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ như ba mươi tuổi, chính độ tuổi quyến rũ nhất của một người đàn ông
Anh ta có công ty Phong Đầu rất nổi danh trong giới thương nhân, hiện tại trên thị trường hơn phân nửa sản phẩm, đều có liên quan tới công ty của anh ta, ngay cả Tô thị cũng có không ít hạng mục hợp tác với anh ta.
Cũng chính bởi vì những vụ hợp tác kia, cô và anh ta mới quen biết.
Anh ta có một đứa con gái, là do anh vợ chết đi để lại.
Sở dĩ anh ta chú ý đến cô, là bởi vì cô và vợ anh ta có khuôn mặt khá giống nhau.
Cho nên, điều kiện của anh ta, rất đơn giản, chính là đi theo anh ta.
Là đi theo anh ta, chứ không phải kết hôn. . . . . . Ba năm trước đây, anh ta đã cố ý nhấn mạnh ý nghĩa của “Đi theo anh ta” với cô.
Anh ta bày tỏ, vợ anh ta chỉ có một người, mà cô, sở dĩ anh ta yêu cầu như thế, là bởi vì cô có thể cho anh ta ảo giác vợ mình còn sống.