Cô phát tùy ý buộc tóc ở sau ót, bởi vì tóc quá dài, thời điểm cúi đầu làm việc sợ che mất tầm mắt, lên mới lấy một cái dây cột tóc lại, so với bình thường đi làm cách ăn mặc hoàn toàn khác hẳn, nhìn có vẻ trẻ hơn vài tuổi.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm hình ảnh kia một lúc lâu, mới cúi đầu, bận rộn.
–
Vội vàng suốt đêm.
Đợi đến khi tất cả công việc giải quyết xong, đã là bảy giờ sáng.
Tần Dĩ Nam gõ một chữ cuối cùng trên máy tính, tựa người vào ghế làm việc, vuốt bả vai hơi đau, đứng lên, thư giãn gân cốt một chút, sau đó tầm mắt chậm rãi rơi xuống ghế salon tròn cách đó không xa.
Trình Thanh Thông vùi cả người trên ghế, đầu ngẹo sang một bên, nhắm mắt lại ngủ say.
Động tác duỗi người của Tần Dĩ Nam, từ từ ngừng lại, anh bình tĩnh đứng trước bàn làm việc một lát, cất bước, đi về phía Trình Thanh Thông.
Có thể là vì cả đêm không ngủ, sắc mặt cô có chút tái nhợt, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ mỏi mệt.
Bên trong phòng mở điều hòa, cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, có lẽ rất lạnh, bả vai đã co lại một chỗ, nhìn giống như là một con mèo nhỏ đáng thương.
Tần Dĩ Nam đứng bên cạnh cây đèn đặt dưới đất, lẳng lặng nhìn Trình Thanh Thông chằm chằm một lúc, mới khom người, cầm lấy phần tài liệu trong tay cô, rút ra, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Có lẽ cô rất lạnh, rơi vào lồng ngực anh, liền theo bản năng chui cả người cuộn vào trong ngực anh.
Cô ngủ say như vậy lại không biết cử động nhỏ như vậy, đã làm cho Tần Dĩ Nam giống như bị điện giật, cả người run lên, sau đó trái tim lại đột nhiên không khống chế được, mà nhảy lên cực kỳ nhanh.
Tay Tần Dĩ Nam ôm Trình Thanh Thông, trở nên hơi cứng ngắc, đầu ngón tay động đậy nhiều lần, mới ôm chặt cô, cất bước, đi ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ chính.
Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng đặt Trình Thanh Thông lên giường, lấy chăn, nhẹ đắp lên người cô, sau đó ngồi bên giường, nhìn cô ngủ say.
Nhìn một chút, Tần Dĩ Nam liền chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt trên má Trình Thanh Thông, anh vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, sau đó đầu ngón tay liền rơi vào trên gò má cô, chóp mũi nơi, cánh môi. . . . . . đầu ngón tay Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng ma sa phía trên môi cô một lúc, chợt cúi cả người và đầu xuống, lại gần môi Trình Thanh Thông.
Bốn cánh môi đụng nhau, một giòng điện mãnh liệt, truyền khắp người Tần Dĩ Nam, luông điẹn bắn ra trong nháy mắt, không cách nào khống chế được.
Hô hấp của Tần Dĩ Nam trở nên hơi dồn dập, khi đầu lưỡi anh sắp mất khống chế cạy môi cô ra, anh mới ý thức được mình rốt cuộc đang làm gì.
Tại sao anh lại mất khống chế mà hôn cô? Tại sao vừa rồi anh thấy cô ngủ trên ghế salon đáy lòng lại cảm thấy đau lòng? Tại sao anh phải bế cô về phòng ngủ, còn nhẹ nhàng đắp kín chăn cho cô?
Rõ ràng là anh thích Tống Tống, thậm chí ban đầu anh cũng vì Tống Tống không chút do dự hi sinh tính mạng, cho dù hiện nay Tống Tống gả cho Tô Chi Niệm, sinh hạ hạt vừng nhỏ, sống hạnh phúc vô cùng, nhưng anh lại không quên Tống Tống. . . . . . mà lúc đầu anh đối tốt với Trình Thanh Thông, cũng chỉ là vì trả thù việc cô lừa gạt anh. . . . . . nhưng tại sao anh yêu Tống Tống, vậy mà lại có nhiều loại phản ứng không cách nào giải thích được như vậy với cô?
Tần Dĩ Nam bị bị những câu hỏi trong lòng làm cho hoảng sợ, anh vội vàng đứng lên, nhanh chóng vọt vào phòng thay quần áo, cầm một bộ tây trang, đi ra khỏi phòng ngủ chính.