Sau khi cô kêu lên, thân thể khẽ run lên một cái, tinh thần đột nhiên thức tỉnh lại.
Cô nhớ lại, cô từng lún sâu vào rung động mà anh cho như thế, lúc đó cô không nhịn được kêu tên của anh, anh liền nói với cô câu nói kia: “Tôi có cho phép cô gọi tên tôi sao?”
Lúc này anh đối xử dịu dàng với cô như vậy, là kìm lòng không nổi hay vẫn là dụng tâm an bài?
Khi cô còn đang khiếp đảm, nghe tiếng cô gọi, Tần Dĩ Nam nắm eo của cô, cùng cô kết hợp thân mật hơn rất nhiều.
Cô không có chuẩn bị, trong miệng thất thanh “A” ra một tiếng, tinh tế, mềm mại, chọc cho anh càng thêm điên cuồng, mang theo ngọn lửa cực nóng, thiêu đốt toàn thân của cô.
Ban đầu anh vốn rất thương tiếc che chở muốn cô, nhưng càng về sau, anh liền bắt đầu không thể khắc chế kịch liệt.
Anh cảm thấy trong ngực của mình đè nén một chút bực bội, anh không rõ chút bực bội đó đại biểu cái gì, chỉ cần anh hung mãnh đoạt lấy thân thể của cô thì chút bực bội đó sẽ tiêu tán rất nhiều.
Cô đều tiếp nhận tất cả kích thích mà anh cho cô, khi anh mãnh liệt công kích, thì hoàn toàn thất thủ, tay cô đang nắm drap giường liền giơ lên ôm lấy cổ của anh, bắt được bờ vai của anh cô liền bám chặt vào, làm toàn thân anh chấn kinh, chẳng những không có ghét bỏ, ngược lại càng muốn tiến sâu vào cô hơn.
Không biết trải qua bao lâu, tất cả mới bình tĩnh lại.
Cô mệt muốn chết rồi, nằm phịch ở trên giường không muốn động đậy chút nào, thậm chí cô cũng không có suy nghĩ anh và cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền đi vào trong giấc ngủ.
Anh ôm lấy cô cũng không muốn nhúch nhích, trong không khí tất cả đều là hơi thở ái muội của anh và cô, bởi vì quá phóng túng, một lúc lâu sau anh mới để tình cảm mãnh liệt ở trong đầu mình tỉnh táo lại, lúc này anh mới phát hiện ra, vậy mà trong lúc mình và cô liều chết quấn quýt triền miên, sau cùng khi lên cao trào, mười ngón tay của cô và của anh lại đan xen vào nhau như thế.
Tư thế kia là tư thế của những người yêu nhau cuồng nhiệt, biểu đạt tình yêu, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
Ấn đường Tần Dĩ Nam khẽ chau lại, hơi quay đầu đi, nhìn về phía bàn tay đan xen của anh và cô.
Anh nhớ, cái nắm tay này là anh chủ động.
Anh đan ngón tay vào bàn tay cô, khi mười ngón tay đan vào nhau thì toàn thân cô còn khẽ run lên một cái, giống như không thể tin nổi.
Trong khoảng thời gian này, anh có vài hành động hơi quái lạ, quá khác thường, ngay cả chính anh cũng không giải thích được nguyên nhân.
Qua được một lúc, tầm mắt của Tần Dĩ Nam mới từ cái nắm tay của hai người dời đi, nhìn về phía cô đã ngủ say, anh nhìn mặt của cô, có chút trở nên thất thần.
Anh biết rõ, anh nên buông tay cô ra, mà không phải ôm cô ngủ như vậy.
Nhưng mà, khi ý nghĩ này bỗng nhiên hiện ra trong đầu anh, thì anh càng ôm cô vào lòng chặt hơn một chút, anh càng tăng thêm sức nắm tay của cô.
*****
Tiễn mẹ Trình xong, trên đường Tần Dĩ Nam lái xe chở Trình Thanh Thông trở về thành phố, nhận được điện thoại thư ký gọi tới thúc giục hỏi anh mấy giờ đến công ty.
Sau khi cúp máy, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu hỏi Trình Thanh Thông một câu: “Cô muốn đi đâu?”
Trình Thanh Thông nhìn ngoài cửa sổ một cái, cảm thấy cách giờ mình đi làm ở khách sạn Tứ Qúy không xa, liền lên tiếng nói: “Đưa tôi đến khách sạn đi, đã lâu rồi tôi không có tới đó.”
Vẻ mặt của Tần Dĩ Nam ôn hòa gật đầu một cái, chuyển tay lái, rẻ phải ở phía trước đường.
Không có mẹ Trình, hai người ở chung một chỗ luôn có vẻ rất trầm lặng.
Thỉnh thoảng Tần Dĩ Nam thông qua kính chiếu hậu nhìn Trình Thanh Thông một cái, Trình Thanh Thông không biết có phải vì tối hôm qua quá mệt mỏi hay không mà sắc mặt hơi khó coi, tựa lưng vào trên ghế xe, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ bù.