Khi đi ngang qua đèn đỏ, bởi vì dừng lại chờ Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông ngẩn ngơ, mãi cho đến khi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, phía sau tiếng kèn xe liên tục vang lên, anh mới bất giác giật mình hoàn hồn, đạp chân ga, đi về phía trước.
Lúc còn cách “Khách sạn Tứ Qúy” khoảng 200 mét, điện thoại của Tần Dĩ Nam vang lên, anh vẫn cho rằng thư ký gọi tới hỏi anh mấy giờ đến công ty, không vội nhận lấy, đợi cho đến khi chuyển sang đường chạy tốt hơn, mới chậm rãi cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy tên của người gọi hiển thị trên màn hình, vẻ mặt của Tần Dĩ Nam trở nên rất mềm mại, anh nhận cuộc gọi, nhỏ giọng khẽ gọi một tiếng: “Tống Tống.”
Trình Thanh Thông căn bản không có ngủ, nghe hai từ này, vẻ mặt cứng đờ, mặt hơi xoay sang chỗ khác, mở mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Không phải anh xảy ra chuyện lớn như vậy mà không chịu nói cho em biết, một vạn anh có thể thu xếp mà? Hơn nữa, em xem anh này không phải đã giải quyết xong rồi sao? Đầu tư của Kim Dực bên kia anh đã lấy được rồi. . . . . .”
“. . . . . . Được rồi, Tống Tống, đừng tức giận, anh biết em lo lắng cho anh. . . . . .”
Thói quen nhiều năm đã làm cho Tần Dĩ Nam vô thức lên tiếng dỗ Tống Thanh Xuân khi cô mất hứng.
Trình Thanh Thông ngồi ở bên cạnh nhìn ngoài cửa sổ, nghe giọng nói dịu dàng như nước của anh, khẽ nhếch khóe môi.
Tống Thanh Xuân gọi điện thoại tới, chắc là nghe được tin tức công ty của Tần Dĩ Nam xảy ra chuyện, nên thể hiện sự quan tâm của cô ấy mà thôi.
Ngay từ lúc cô tìm Kim Trạch, thì có nghĩ tới, Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng lại còn hơn em gái ruột thịt, mà sau lưng Tống Thanh Xuân còn có đại BOSS của cô.
Nhưng cô hiểu hơn bất cứ ai, Tần Dĩ Nam sẽ không đi tìm Tống Thanh Xuân. . . . . . Đây có lẽ là bản tính của đàn ông trên thế giới này, khi suy sụp, đều muốn dựa vào chính năng lực của mình mà vượt qua khó khăn đó. Điều này cũng có thể là tôn nghiêm của người đàn ông toàn thế giới, cho dù mình không vượt qua được, cũng không muốn làm phiền người con gái mình từng yêu.
Mặc dù cô đã phải trả giá rất đắt, nhưng thật ra cô rất vui mừng, vào thời khắc Tần Dĩ Nam khó khăn nhất, người giúp đỡ được cho anh là cô chứ không phải người từ nhỏ cùng anh lớn lên – Tống Thanh Xuân.
Đôi khi, không chiếm được người mình yêu, vì người mình yêu có thể làm chút gì đó, cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Cho dù hạnh phúc này rất thê thương.
Nhưng, anh hạnh phúc là tốt rồi, không phải sao?
Tối thiểu anh bây giờ. . . . . .
Trình Thanh Thông nhìn Tần Dĩ Nam qua kính chiếu hậu, Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân đã chuyển đề tài, đang trò chuyện về Hạt Vừng Nhỏ. . . . . .
Cô nhìn thấy vẻ mặt sáng lạng của anh, không hề uể oải và phiền muộn giống như lúc xảy ra chuyện vào hai ngày trước nữa.
Anh không biết là cô ở sau lưng giúp anh, anh cho rằng phương án của mình đã khuyết phục được Kim Trạch.
Anh có cảm giác thành tựu, mới có thể tự tin và tràn đầy sức sống như vậy.
Anh như vậy, là tốt rồi. . . . . .
Trình Thanh Thông hơi buông tầm mắt xuống, sau đó vào lúc Tần Dĩ Nam cúp điện thoại, chỉ chỉ ven đường, nhắc nhở anh: “Tôi đến nơi rồi.”
Tần Dĩ Nam liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, vội vàng đạp thắng xe lại.
Xe mới vừa dừng hẳn, Trình Thanh Thông liền nhanh chóng từ trên xe bước xuống, sợ mình trễ một bước sẽ không còn có thể bình tĩnh và lạnh nhạt như bây giờ.
Trình Thanh Thông đứng ở ven đường, nhìn về phía Tần Dĩ Nam nở nụ cười dịu dàng: “Mấy ngày nay cám ơn anh.”
Ban đầu không đồng ý giúp đỡ là anh, hiện giờ mọi việc đã xong xuôi sắp chia tay, không muốn kết thúc vẫn là anh.
Tần Dĩ Nam mím môi, khẽ gật đầu, có vài phần nóng nảy “Ừ” một tiếng.