Cô chỉ ngủ ở trên ghế sofa hai buổi tối, nhưng anh nhớ rất rõ bộ dạng rất đáng thương của cô khi nằm co rúc ở trên ghế sofa, chỉ đắp một tấm chăn thật mỏng, thân thể nhỏ gầy khẽ run rẩy.
Trong đầu của Tần Dĩ Nam lại mơ hồ tưởng tượng ra hình ảnh Trình Thanh Thông nằm trên ghế sofa co rút thành một cục.
Bản thân anh cũng không phát giác ra, dưới tình huống đó anh đã chậm rãi đi tới trước sofa, ngồi xổm trên sàn nhà lạnh giá, đưa tay chạm vào ghế sofa.
Đầu ngón tay của anh rơi vào khoảng không.
Ấn đường của Tần Dĩ Nam chợt chau lại, mới phản ứng kịp trên ghế sa lon trống rỗng, hoàn toàn không có người nào, vừa rồi chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Tần Dĩ Nam giống như bị người điểm huyệt, hóa đá ngay tại chỗ, mãi cho đến khi đầu ngón tay của anh truyền đến đau rát, anh mới hoàn hồn, duội đầu thuốc lá đang cháy gần hết vào gạt tàn thuốc, từ từ đứng lên, bởi vì ngồi xỗm quá lâu nên hai chân có chút tê, đi tới ban công.
Cách lúc trời sáng còn lâu, Tần Dĩ Nam lại không có chút buồn ngủ nào, anh giống như là một pho tượng, đứng ở trên ban công từ lúc đêm đen đến khi trời hừng sáng.
*******
“Thanh Thông! Thanh Thông!”
Tần Dĩ Nam từ trên giường ngồi bật dậy, sắc mặt tái nhợt nắm chặt drap giường, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một lúc, mới vén chăn lên xuống giường, vào phòng tắm.
Anh mở vòi nước, vốc nước lạnh vào trên mặt, lạnh giá khiến cho trái tim đang đập mạnh của anh khẽ bình tĩnh lại.
Đây đã là buổi tối thứ ba.
Sau khi mẹ Trình rời đi, ngay ngày hôm đó Trình Thanh Thông cũng rời đi, từ đêm đó trở đi, câu nói “Anh có thể tha thứ cho em hay không?” kia, giống như là ma chú, gần như mỗi lúc trời tối anh đều nằm mơ thấy cô đang đứng sát bên tai anh khóc nói ra câu nói này.
Buổi tối ngày đầu tiên, sau khi anh bị đánh thức, đứng ở trên ban công hơn nửa đêm.
Tối ngày hôm qua, sau khi anh bị đánh thức, liền đi Kim Bích Huy Hoàng cùng vài người bạn đánh bài cả đêm.
Tối nay. . . . . . Đã mấy ngày liên tục không có nghĩ ngơi tốt, toàn thân anh thật sự rất mệt mỏi, nhưng bị cô quấy nhiễu hoàn toàn không có cách nào ngủ được một giấc an ổn.
Tần Dĩ Nam thở ra một hơi, tắt vòi nước, đi thư phòng.
Anh mở tài liệu ra, tập trung vào công việc, sau đó đầu óc luôn suy nghĩ về công việc, không bị cô quấy nhiễu nữa.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, bên trong phòng trừ tiếng đánh máy và tiếng lật xem văn kiện của Tần Dĩ Nam thì không còn tiếng gì khác nữa.
Qua không biết lâu, trong một lúc luống cuống tay chân, Tần Dĩ Nam theo thói quen mở miệng: “Thanh Thông? Thanh Thông?”
“Cô có đang bận việc hay không? Không bận việc, thì giúp tôi chỉnh sửa phần tài liệu này lại một chút. . . . . . Thanh Thông. . . . . .”
Tần Dĩ Nam mới vừa cất cao giọng kêu lên tới đây, bỗng nhiên dừng lại, tay đang cầm văn kiện của anh liền nắm chặt lại.
Thanh Thông, anh gọi Trình Thanh Thông sao?
Người phụ nữa đó đã không còn ở nhà anh từ lâu rồi, không phải sao?
Tần Dĩ Nam chậm rãi ném tài liệu lên trên bàn, dựa vào ghế, tầm mắt không tự chủ nhìn về phía ghế sofa tròn cách đó không xa, đèn đặt dưới đất lẳng lặng tỏa sáng, trên ghế sofa trống trải, mặc kệ anh nhìn thế nào, người phụ nữ vùi ở trên ghế sofa, vẻ mặt chăm chú xem tài liệu cũng chưa từng xuất hiện qua.
Đợi đến khi Tần Dĩ Nam đưa tầm mắt từ ghế sofa trở về, hốc mắt anh hơi đỏ lên, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn yên tĩnh chốc lát, liền đứng dậy, trở về phòng ngủ, thay quần áo, cầm tài liệu, đến công ty làm việc.