Cho nên, khi anh thấy cô ngồi xổm người xuống, hèn mọn và cung kính đeo dép cho Sở Tư Mật, đáy lòng lại khó chịu.
Cho nên, anh thấy cô lễ phép xa cách đối với mình tại khách sạn Bốn Mùa như vậy thì tính khí trở nên nóng nảy.
Cho nên, khi cô tới tìm tới công ty anh mong giúp anh một tay thì anh chê cười cô, rồi lại không nhịn được đuổi theo cô nhờ cô giúp mình.
Cho nên, khi mẹ Trình mẫu tới, dღđ☆L☆qღđ anh vẫn tận hiếu như vậy, anh cho là mình diễn rất tốt, thật ra thì chỉ có chính anh biết, anh là thật tâm thật ý đối xử tốt với mẹ Trình.
Cho nên, khi cô ôm gối nói muốn ngủ trên sofa, mới tức giận như thế, chứng kiến tạm nhân nhượng vì tất cả mọi việc thì phát điên.
Cho nên, sau khi cô đi, anh lúc nào cũng nhớ tới cô. . . . . .
Phản ứng thực tế của anh, biểu hiện thật sự sâu hơn ý nghĩ trong nội tâm anh.
Giống như ban đầu, anh vung tay ném chiếc nhẫn về phía dòng sông thật ra thì chỉ ném một đồng tiền xu mà thôi.
Chỉ là tốc độ quá nhanh, cô không thấy rõ.
Khi đó, tại sao anh làm như vậy? Chính bản thân anh cũng không chịu đi suy nghĩ nhiều.
Tần Dĩ Nam từ từ đặt cục giấy bị vê nhăn nheo xuống, đứng lên, lảo đảo đi tới bên bàn đọc sách, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhặt đơn ly hôn và cái hộp nhỏ lên.
Mở cái hộp nhỏ ra, bên trong chính là chiếc nhẫn kết hôn, sáng rực rỡ, ánh sáng đâm thẳng vào mắt làm anh cảm thấy đau.
Bên tai anh giống như là bị người ta hạ chú, đột nhiên vang lên tiếng cô hát, tối hôm qua trong xe anh vô ý giữa nghe lúc cô hát.
“Em nghĩ em còn phải tiếp tục cố gắng, nghe xong khúc tình ca này thì không để nước mắt vỡ đê, không để những thứ yêu thương nhớ nhung kia rục rịch ngóc đầu dậy, sẽ làm cho em nhớ đến mức khóc.”
“Giống như em nhớ anh, có một loại chán nản đến tuyệt vọng, sẽ để lại đầu đường một bóng lưng giống hệt anh, làm em không nhịn được mà đau lòng.”
Chán nản đến tuyệt vọng. . . . . . ca từ của bài hát cô hát, nghe vô cùng khổ sở cũng giống tría tim cô sao?
Chán nản đến tuyệt vọng. . . . . . là anh khiến cô như vậy sao?
Ngón tay Tần Dĩ Nam nắm cái hộp nhỏ, hơi run rẩy.
“Giống như em nhớ anh, là em không tránh kịp, luôn cho là có thể bỏ tình yêu của anh, cũng như buổi tối khi đang không ngủ say, em lại nhớ anh.”
Luôn cho là có thể bỏ tình yêu của anh, cũng như buổi tối khi đang không ngủ say, em lại nhớ anh.
Anh vẫn nghĩ cô dùng những âm mưu kia với mình, muốn để cô yêu anh thật lòng.
Anh cho là như vậy, anh làm như vậy đương nhiên là không hổ thẹn.
Nhưng mà, anh lại nhiều đêm không ngủ say như vậy, không ngừng nhớ tới cô, lại nhớ tới cô . . . . .
–
Bảy ngày, trôi qua rất nhanh, lại rất chậm.
Kim Trạch đã sắp xếp phòng cho Trình Thanh Thông, là một khu chung cư hạng sang nổi danh ở Thượng Hải, đứng bên cửa sổ sát đất, có thể thấy sông Hoàng Phổ sóng nước lăn tăn.
Cảnh sông Giang ban đêm, cực kỳ đẹp, mặc kệ là ánh đèn sáng chói, hay là anh đèn dầu leo lét, đều rất đẹp.
Kim Trạch sắp xếp trong phòng, dღđ☆L☆qღđ dẫn theo một người giúp việc, một ngày đặc biệt chuẩn bị ba bữa cho phong phú Trình Thanh Thông.
Bà giúp việc còn nói với Trình Thanh Thông, nếu như cô phải ra ngoài, bà có thể sắp xếp tài xế.
Sắc mặt Trình Thanh Thông bình thản nói không cần.
Thật sự không cần, bởi vì cho dù cô không ra ngoài, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều quần áo mới đưa ra thị trường, đồ trang sức được đưa đến phòng cô.
Những hàng hiệu kia, đều nổi tiếng là đắt, kiểu dáng đều rất đẹp, nhưng lại không có thứ nào Trình Thanh Thông thích.
Trình Thanh Thông từng thấy hình con và người vợ đã chết của Kim Trạch, là nhà họ Kim ba năm trước, lần đầu tiên anh ta đề cập ra giao dịch thì đã đưa cho cô xem.