Mặc dù cô mua không nổi hàng hiệu đắt giá như vậy, nhưng mà bởi vì thường xuyên cùng người có tiền giao thiệp, dღđ☆L☆qღđ cho nên liếc một cái liền nhận ra người vợ đã chết của Kim Trạch đều mặc hàng hiệu.
Mà những thứ Kim Trạch cho người đưa đến nhà, chính là những nhãn hiệu vợ anh ta vẫn mặc trong hình.
Kim Trạch đưa đồ tới, đại đa số ngay cả nhìn Trình Thanh Thông cũng chưa từng nhìn, trực tiếp bảo bà giúp việc mở túi đồ, đặt quần áo bên trong vào tủ trong phòng.
Trình Thanh Thông nghĩ, những thứ Kim Trạch đưa, nhìn như là tặng cho cô, nhưng thật ra là đang tặng cho người vợ trong trí nhớ anh ta, mà cô lại giống như một thế thân, vừa vặn có thể giúp ông ta tiêu hao mà thôi.
Kim Trạch chẳng những cho Trình Thanh Thông rất nhiều tiền, cô cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, mặc dù cô rất rõ tình cảnh của mình, cho dù cô một phân tiền của Kim Trạch cũng không dùng, nhưng mà đã bị dán lên mình cái mác “Tình nhân”, nhưng cô vẫn là không muốn dùng tiền của anh ta, mỗi ngày đều ở trong phòng, không làm việc gì đeo tai nghe nghe nhạc.
Một thói quen mới, đó là sau khi cô và Tần Dĩ Nam ly hôn, cô thường xuyên nghe nhạc.
Đó là bài hát của Giang Mỹ Kỳ《 Em lại nhớ đến anh 》.
Cô mỗi ngày thật sự là quá rỗi rãnh, ngẩn người rất lâu, so với thời gian ngủ còn dài hơn.
Cho nên, cô có rất nhiều thời gian, dùng để nhớ nhung.
Đến cuối cùng, chính cô cũng không biết mình rốt cuộc tưởng tượng bao nhiêu loại cuộc sống Tần Dĩ Nam lúc này.
Có lúc cô nghĩ rồi nhàn nhạt mỉm cười, cũng có lúc cô nghĩ rồi kinh ngạc sững sờ, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, đến cuối cùng, cô cũng sẽ nghĩ, mặc kệ bây giờ Tần Dĩ Nam sống tốt hay không, đều không có quan hệ gì với mình, sau đó khóe mắt cô sẽ ẩm ướt, rồi len lén tránh bà giúp việc, lặng lẽ rơi lệ.
Nếu như có thể mà nói, Trình Thanh Thông thật rất hi vọng thời gian ngừng lại trong nhớ nhung của cô.
Cả đời này cô chưa bao giờ có loại khát vọng mãnh liệt như hiện tại, mong thời gian có thể chậm lại một chút.
Nhưng mặc kệ cô khát vọng bao nhiêu, bảy ngày, thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi, như là nước chảy, chậm rãi trôi đi mà không dừng lại.
Có lẽ là bởi vì, hôm nay chính là ngày Kim Trạch nói muốn về, ban đêm Trình Thanh Thông ngủ đặc biệt không yên ổn, sáng sớm liền tỉnh lại, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, lại thấy tin nhắn Kim Trạch gởi tới.
Nói anh ta đã lên máy bay, khoảng sáu rưỡi tối sẽ về đến nhà.
Bây giờ điện thoại di động cô dùng, là người tài xế đưa cô đến Thượng Hải đưa cho.
Mã số cũng đổi thành số Thượng Hải.
Thật ra thì dù là Kim Trạch không chuẩn bị cho cô những thứ này, chính cô cũng sẽ chuẩn bị.
Khi cô đồng ý cùng anh ta trao đổi điều kiện, liền chắc chắn mình và tất cả những gì ở Bắc Kinh đều vô duyên, cho nên ngay từ lúc cô lên máy bay, gửi tin nhắn cho Tần Dĩ Nam nói mình đã lấy hết đồ đi, cũng đã xóa bỏ số ở Bắc Kinh rồi.
Đầu óc Trình Thanh Thông vốn còn có chút mơ hồ, bởi vì tin nhắn của Kim Trạch, mà hoàn toàn tỉnh táo lại, dღđ☆L☆qღđ cô nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc lâu, mới ngồi dậy, tựa người trên đầu giường, ôm chăn, nhìn bóng đêm còn vương vấn ngoài cửa sổ, bắt đầu ngẩn người.
Bà giúp việc cũng giống mấy ngày trước, chuẩn bị đồ ăn đúng giờ.
Trình Thanh Thông lại khác hẳn so với mấy ngày trước, mặc dù thời gian giữa trưa đem cô đều dùng để ngẩn người, chỉ là trong lòng rõ ràng là không yên, thỉnh thoảng nắm chặt tay, cho thấy đáy lòng cô vô cùng hốt hoảng và lo lắng.
Một ngày này trôi qua thật nhanh, Trình Thanh Thông còn chưa chuẩn bị xong, trời chiều đã ngã về tây.
Bà giúp việc vừa mới tới phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối, chuông cửa đã vang lên.