. . . . . .
Kế tiếp mọi người ở quanh nói những chuyện về Trình Thanh Thông, Tần Dĩ Nam không nghe cẩn thận.
Trong đầu óc anh vẫn bay câu kia”. . . . . . không biết cô ấy bị người bao nuôi, hay là gả cho một người giàu có nữa. . . . . .” .
Mặc dù anh đối với Thượng Hải không quen, nhưng mà hoa viên Lan Đình anh lại có nghe thấy, dღđ☆L☆qღđ được cho khu chung cư nổi danh của người giàu có trên thế giới.
Có thể mua nhà ở đó, không giàu cũng quý, đừng nói là Trình Thanh Thông, dù là anh bây giờ, mua nhà ở nơi đó cũng phải dốc hết sức.
Cho nên, nếu như Trình Thanh Thông thật sự ở tại cái khu chung cư đó, như vậy. . . . . .
Tần Dĩ Nam có chút không dám nghĩ thêm, anh im lặng ngồi trước bàn ăn một lát, liền ôm áo khoác, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Đi tới bãi đậu xe, Tần Dĩ Nam không lên xe gấp, anh dựa vào cửa xe, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, hút liên tiếp mấy điếu, mới mở cửa xe, ngồi xuống.
Khởi động xe xong, anh chuyển tay lái, lái về phía trước một đoạn ngắn, liền sờ soạng điện thoại di động, gọi điện thoại cho thư ký.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng Tần Dĩ Nam mở miệng nói chuyện, vẫn ôn hòa trước sau như một: “Bên Thượng Hải, thứ Tư tuần sau có một buổi họp, thật sự cử Lâm Kỳ đi sao? . . . . . . vậy nói với anh ta ở lại, không cần anh ta đi, tôi đi cho. . . . . . tôi biết rõ, chuyện cuối tuần, chuyển về phía sau trước đã, tôi có chút chuyện khác, muốn tới Thượng Hải, thuận tiện tới buổi họp đó luôn. . . . . .”
–
Hội nghị họp vào thứ tư, Thứ hai Tần Dĩ Nam đã đến Thượng Hải.
Anh mặc dù không biết những chuyện tán gẫu nói trên bàn cơm nghe kia, rốt cuộc là thật hay là giả, nhưng anh đã đặt xong khách sạn, làm xong thủ tục xuất nhập cảnh, liền ngồi lên xe đã sắp xếp trước, đi tới hoa viên Lan Đình.
Thiết bị bảo vệ của hoa viên Lan Đình là hạng nhất, Tần Dĩ Nam không phải chủ căn nhà nào trong đó, cũng không được sự đồng ý của chủ nhà nào trong khu dân cư, không cách nào vào chung cư, cho nên anh liền dừng xe ở cửa chính hoa viên Lan Đình.
Chờ đợi ròng rã tám giờ, mãi cho đến mười hai giờ đêm, cửa khu chung cư hoa viên Lan Đình, có rất nhiều chiếc xe ra vào, anh cũng không thấy bóng dáng Trình Thanh Thông.
Trở lại khách sạn, tắm nước nóng, nằm ở trên giường, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, mới có thể ngủ, rạng sáng ngày hôm sau, Tần Dĩ Nam tỉnh lại, cũng giống chiều hôm qua, lại tới hoa viên Lan Đình.
Mỗi lần đợi tầm bảy, tám tiếng, đến buổi chiều gần 4 giờ, đang lúc Tần Dĩ Nam cho là mình hôm nay có thể sẽ không gặp Trình Thanh Thông, tại cửa hoa viên Lan Đình anh, thấy được bóng dáng của cô.
Từ buổi sáng không tới mười giờ đợi đến 4 giờ chiều, Tần Dĩ Nam cũng không thấy bóng dáng Trình Thanh Thông.
Đối với Tần Dĩ Nam mà nói, anh rất mâu thuẫn, anh nghĩ phải tìm được Trình Thanh Thông, nhưng lại càng sợ thấy Trình Thanh Thông xuất hiện từ trong chung cư này.
Nhưng rất lâu, thường thì cái mình càng sợ, càng xảy ra.
Ở đại khái lúc sáu giờ, một chiếc Maserati từ trong chung cư lái ra, ở thời điểm quẹo, tốc độ xe chậm lại, dღđ☆L☆qღđ vừa vặn qua bên cạnh xe xe Tần Dĩ Nam, anh lúc đó đang hút thuốc, cửa sổ xe mở ra, lúc anh quay ra bên ngoài hút thuốc, liếc cửa sổ xe đang đi qua một cái, sau đó đã nhìn thấy gương mặt mình cực kỳ quen thuộc.
Chỉ là vài giây, xe liền đi, nhưng mà mấy giây ngắn ngủn như vậy, đủ để cho Tần Dĩ Nam thấy rõ và xác định, đó chính là người anh nhớ hai tháng, cũng tìm hai tháng Trình Thanh Thông.