Tần Dĩ Nam ở cửa chung cư hoa viên Lan Đình, vẫn chờ đến trời sáng, cả buổi tối, anh đều không thấy chiếc kia Maserati từ trong chung cư đi ra.
Cô từ hoa viên Lan Đình ra ngoài, lại trở về hoa viên Lan Đình, còn có một người đàn ông. . . . . . cho nên, những gì anh nghe được trên bàn cơm, cô không phải gả cho người giàu có, chính là bị người ta bao nuôi. . . . . .
“Tình nhân bị bao nuôi ” Năm chữ này, Tần Dĩ Nam không thể nào nghĩ tới ở trên người Trình Thanh Thông.
Thay vì cô gả cho người khác làm vợ, anh cũng không muốn cô đi vào cái loại cuộc sống hèn mọn đó.
Chỉ là, cô có cuộc sống mới, nhưng anh thì sao đây?
Tần Dĩ Nam thức trắng đêm không ngủ, mắt đỏ đáng sợ, anh nhìn chằm chằm mặt trời mới mọc ngoài cửa xe, vẻ mặt mờ mịt.
Anh giống như là một pho tượng, duy trì một vẻ mặt, im lặng rất lâu, mới thu hồi tầm mắt lại, sau đó cho xe chạy, khống chế tay lái, vững vàng rời đi.
Họp xong, Tần Dĩ Nam không dừng lại ở Thượng Hải lâu, trực tiếp tới sân bay, ngồi máy bay, trở về Bắc Kinh.
Anh từ sân bay quốc tế Bắc Kinh về, đã là gần bảy giờ tối, dღđ☆L☆qღđ tài xế hỏi anh đi đâu, anh ngồi trong xe, nhìn cảnh đêm với ánh đèn sáng chói của thành phố Bắc Kinh, suy nghĩ một lát, nói: nhà.
Về đến nhà, Tần Dĩ Nam đổi giày, đi ngay tới thư phòng, anh kéo ngăn kéo ra, đụng vào cái hộp gấm và đơn ly hôn bên trong một, cuối cùng ngón tay liền lấy tờ giấy gấp thành hộp vuông be bé rất nhăn bên cạnh ra.
Anh mở ra, nhìn trên trang giấy đầy các từ “Dĩ Nam”, “thật sự xin lỗi”, hốc mắt không khống chế chế được nóng lên, từ từ đỏ lên.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chữ cô, cuối cùng đầu ngón tay dừng ở câu “Nếu như em nói cho anh biết, em đã từng làm chuyện rất có lỗi với anh, anh có tha thứ cho em hay không? Chắc là không bao giờ phải không?” kia thì có một giọt nước mắt từ khóe mắt anh, chậm rãi rơi đập xuống, rơi trên tờ giấy, làm nhòe chữ viết bằng bút màu đen.
Anh tha thứ cho em, anh không trách em, nhưng em đã bắt đầu cuộc sống mới. . . . . .
Có lẽ anh làm em bị tổn thương quá sâu phải không? Cho nên em mới ở chung một chỗ cùng người khác.
Vậy anh thì sao? Anh vẫn luôn suy nghĩ dùng nửa đời sau để bù đắp cho cô, anh tìm cô hai tháng, lại lấy được kết quả như vậy, anh làm sao để sống đây? Anh sẽ giống như cô, lại tìm một người khác, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa sao?
Tay Tần Dĩ Nam nắm tờ giấy, run rẩy thả ra, cả người lung lay một cái, ngã ngồi trên ghế làm việc.
Anh giơ tay lên, che khuôn mặt mình lại, nước mắt ướt nhẹp, từ giữa ngón tay anh, không ngừng tràn ra bên ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, Tần Dĩ Nam nhớ lại cuộc sống một năm mình và Trình Thanh Thông mới cưới.
Sau khi anh và cô quen biết, cô từng nói cho anh rất nhiều rất nhiều về mơ ước cho tương lai, cô nói, đợi đến khi tủ lạnh trong nhà hư, cô muốn chọn cái lớn hơn, cái loại có hai cánh cửa song song, để được nhiều đồ, dღđ☆L☆qღđ cô còn nói, đợi đến thời điểm sau này khi sửa nhà, cô nhất định phải làm một cái bồn tắm lớn, có thể tắm mỗi ngày, còn nữa, cô muốn làm một cái bàn đọc sách thật lớn trong thư phòng, như vậy cô cũng có chỗ ngồi rồi. . . . . .
Thậm chí, trước đây không lâu, trước đây không lâu lúc anh ký một hợp đồng lớn, anh còn suy nghĩ, đợi đến khi anh tìm được cô, anh sẽ mang cô đi mua một cái biệt thự lớn mà cô thích, biến mấy điều cô mơ ước thành thật.
Thế sao mà không được mấy ngày, nhưng mà chỉ là một cái nháy mắt, giữa anh và cô, làm sao lại biến thành một người đi cầu độc mộc, một người đi trên đường lớn, trời đất đảo lộn, mỗi người một ngả?