Đợi đến khi Trình Thanh Thông phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra đáy mắt mình đầy nước mắt.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ép nước mắt xuống, vừa mới chuẩn bị xoay người đi, khóe mắt nhìn thoáng qua, dღđ☆L☆qღđ lại thấy trong hành lang “Kim Bích Huy Hoàng”, có một bóng người quen thuộc.
Toàn thân Trình Thanh Thông cứng đờ, qua mấy giây, mới chậm rãi xoay đầu, anh ánh mắt tập trung rơi vào trên bóng dáng kia.
Là anh, thật sự là anh!
Cô không ngờ, sau thời gian dài như vậy, cô lần đầu tiên về Bắc Kinh, liền vô tình gặp anh!
Bản thân Trình Thanh Thông cũng không thể tin được vào mắt mình, cô liều mạng chớp mắt rất nhiều, mới xác định mình không nhìn lầm, sau đó nước mắt không dễ dàng đè xuống, liền không hề báo trước rơi xuống.
Dĩ Nam, anh biết không, thời gian dài như vậy cho tới nay, trong đêm khuya, em bao nhiêu lần mơ có thể gặp được anh một lần nữa không?
Quanh người Tần Dĩ Nam, có rất nhiều người mặc áo cao cấp đi giày da, mọi người đứng trong Kim Bích Huy Hoàng, bắt tay nói vài chuyện.
Trình Thanh Thông mặc cho nước mắt rơi xuống không ngừng, ánh mắt cô đen nhánh, cũng không nhúc nhích nhìn thẳng vào Tần Dĩ Nam.
Trong hai năm qua, cô nhìn thấy không ít hình của anh trên báo, anh cũng từ trên tấm hình nhìn ra được, anh trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này ở trên thực tế đụng phải nhau như vậy, cô mới phát hiện, anh và trước đó không giống nhau lắm.
Anh mặc dù vẫn là bộ dạng dịu dàng nho nhã kia, tuy nhiên còn có nhiều hơn một phần cảm giác thâm trầm làm cho người ta không đoán ra, điều này làm cho anh khi khoác lên Tây trang, càng hấp dẫn hơn tới mười phần.
Người ở cửa chính Kim Bích Huy Hoàng, dần dần giải tán, chỉ để lại Tần Dĩ Nam cùng một cô gái tuổi còn trẻ, hai người vai kề vai hướng đi về phía ven đường.
Anh cách cô càng ngày càng gần, gần đến nỗi Trình Thanh Thông cũng có thể nghe thấy giọng nói ôn hòa anh nói với cô gái kia thì cô mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người, vừa lau nước mắt trên mặt sạch sẽ, vừa không nghĩ gì nữa chạy nhanh về hướng ven đường.
Cô trốn quá mau, không để ý đến phía sau mình có cái tảng đá cao nửa mét, không cẩn thận liền vấp phải, nhếch nhác té ngã trên đất.
Đau đớn bén nhọn, khiến Trình Thanh Thông hít vào một hơi, cô sợ bị Tần Dĩ Nam sau lưng cách đó không xa phát hiện mình, dღđ☆L☆qღđ giãy dụa định đứng dậy, chợt bên cạnh liền truyền đến một tiếng nói dịu dàng quen thuộc: “Cô à, cô có khỏe không?”
Trình Thanh Thông cúi đầu, lập tức nhúc nhích một chút cũng không dám.
Tóc của cô che đậy hết mặt cô, Tần Dĩ Nam không thấy rõ khuôn mặt cô, anh ngồi xổm người xuống, bắt được cánh tay cô, dìu cô đứng lên, anh vừa định quan tâm hỏi cô một câu “Cô còn có thể đi không?”, liền từ trên người cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng sâu trong trí nhớ anh, toàn thân anh run lên mãnh liệt một cái, lúc này mới tập trung tinh thần quan sát cô, chỉ là mấy giây, trong nháy mắt anh đã hiểu ra cái gì đó, kéo lấy thân thể cô vẫn đang tránh né anh đến trước mặt.
Mặc dù cô rũ đầu xuống, anh cũng chỉ có thể nhìn thấy gần nửa gương mặt cô, anh liếc mắt đã nhận ra cô: “Thanh Thông?”
Thanh Thông?
Hai chữ này, là tên của cô, nhưng lúc chui vào trong tai cô, suýt nữa làm nước mắt của cô trào ra ngoài lần nữa.
Cô không biết rõ đã bao lâu, bao lâu không có ai gọi cô là Thanh Thông rồi. . . . . . nếu không phải lúc này anh kêu tên cô, ngay cả chính cô, cũng cho rằng mình Tên là Hiểu Ngâm, mà không phải Thanh Thông.