Một câu hỏi không thể bình thường hơn, lại làm cho Tần Dĩ Nam im lặng, qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng nói: “Tạm được.”
Trình Thanh Thông nở nụ cười, không lên tiếng.
Bên trong xe lần nữa lọt vào yên tĩnh hoàn toàn.
Khi xe Tần Dĩ Nam dừng ở cửa chung cư, hơi kinh ngạc một chút.
Tại sao lại ở trong một căn phòng cũ nát như vậy ở Bắc Kinh? dღđ☆L☆qღđ Chẳng lẽ người đàn ông kia và cô chia tay? Về Bắc Kinh sống?
Đáy lòng Tần Dĩ Nam hiện lên một tia hi vọng, anh nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lát, nói: “Anh đưa em vào.”
Trình Thanh Thông kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: “Không cần. . . . . .”
“Không sao. . . . . .” Tần Dĩ Nam liếc chân Trình Thanh Thông một cái: “. . . . . . Phòng này chắc không có thang máy, chân em xem ra rất nghiêm trọng, đi thôi, anh đưa em lên lầu, rồi mới đi.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam cất bước đi trước, vào khu nhà.
Trình Thanh Thông dừng lại ở cửa chung cư một lát, đành kéo chân có chút đau, đi theo.
Tần Dĩ Nam cũng biết Trình Thanh Thông đi theo phía sau, cố ý thả chậm bước chân, đợi đến khi cô cách mình gần một chút, mới hỏi: “Căn phòng ở đâu?”
Trình Thanh Thông chỉ một hướng, không lên tiếng.
Tần Dĩ Nam quay đầu, nhìn chằm chằm chân cô, không nói một lời đi đến trước mặt cô, ngay khi cô chưa kịp phản ứng, cúi người bế cô lên.
Ngực anh, vẫn giống trong trí nhớ cô.
Ấm áp và làm cho người ta an tâm.
Hốc mắt Trình Thanh Thông bỗng dưng nóng lên, đầu cúi thấp hơn một chút.
Cô không dám để cho tự mình nghĩ quá nhiều, bởi vì cô sợ, cô nghĩ nhiều rồi, sẽ không nỡ rời bỏ ngực anh.
Lần này cô trở về, là để thu dọn toàn bộ đồ đạc còn ở đây đi, cho nên mặc kệ anh đối với cô như thế nào, cô đều muốn khống chế mình thật tốt.
Cô bây giờ, vốn dĩ không có quyền lợi của bản thân.
Ngay từ hơn một năm trước, cô lựa chọn như vậy thì anh và cô cũng sẽ không còn hi vọng.
Lúc Trình Thanh Thông trả lời Tần Dĩ Nam đã dừng trước cửa phòng cô thuê.
Anh đặt cô xuống, cô cầm chìa khóa, mở cửa, sau đó vươn tay mở đèn trong phòng ra, mới xoay người, nói với anh một câu: “Cám ơn.”
Anh không lên tiếng, tầm mắt lại hướng về phía phòng cô.
Cô thấy anh không có ý đi về, cũng không thể nghiêm chỉnh trực tiếp đuổi anh đi, chần chờ một lát, lễ phép mở miệng: “Anh vào nhà ngồi chơi.”
Trong phòng hơn một năm không có người ở, trừ nước, cũng không có đồ uống khác có thể uống.
Cho nên Trình Thanh Thông trực tiếp đưa cho Tần Dĩ Nam chai nước suối.
Tần Dĩ Nam nói một tiếng cám ơn, mở nắp bình, uống hai ngụm
Từ lúc anh vào nhà, vẫn luôn đang quan sát gian phòng của cô, chú ý thấy trong nhà cô, trừ đồ của cô, không hề có dấu vết của người khác.
Chẳng lẽ anh đoán đúng?
Tần Dĩ Nam để bình nước suối xuống, lơ đãng lên tiếng: “Em về Bắc Kinh lúc nào?”
“Sáng sớm hôm nay.”
“À. . . . . .” Tần Dĩ Nam dừng lại một chút, lại hỏi: “. . . . . . Đây là phòng hôm nay mới thuê sao?”
“Không phải, là thuê từ năm trước, lần này trở về, là để kết thúc hợp đồng thuê phòng.”
Kết thúc hợp đồng thuê phòng? Thì ra là anh nghĩ sai rồi. . . . . .
Đáy mắt Tần Dĩ Nam xẹt qua sự ảm đạm, dღđ☆L☆qღđ anh im lặng một lát, hỏi: “Vậy lúc nào thì em đi?”
Trình Thanh Thông thành thật trả lời: “Cuối tuần này thôi.”
Tần Dĩ Nam gật đầu một cái, không lên tiếng, tầm mắt lại lạc về hướng ngoài cửa sổ.