Ngày mai. . . . . . cho dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng chờ đến khi cô sắp rời khỏi, Tần Dĩ Nam phát hiện mình vẫn còn có chút không tiếp thụ nổi.
Lập tức, không có bất kỳ tâm tư gì để làm việc, anh ở trong phòng làm việc ngây người rất lâu, rồi cầm chìa khóa xe, rời khỏi công ty, lái xe chẳng có mục đích gì, vòng quanh thành phố Bắc Kinh, càng đi lòng càng sợ, cuối cùng liền đến nơi này.
Cho dù đã hai năm qua, anh vẫn còn nhớ rõ ràng, ở chỗ này là nơi sau khi anh muốn cô, mặt cô hồng vì xấu hổ.
Cô không biết đó là một âm mưu, cô lại ngu ngốc hỏi anh: “Cái đó. . . . . . anh vừa rồi, tại sao phải cùng em. . . . . .”
Anh cưng chìu cười yếu ớt: “Cô gái ngốc, em cứ nói đi?”
Cô không lên tiếng, anh liền mở miệng: “Còn chưa hiểu sao? Vậy anh hỏi em, Thanh Thông, em thích anh sao?”
Cô hốt hoảng vô cùng: “Em không biết.”
Khi đó anh, chỉ coi là mình đang diễn trò, cho tới giờ khắc này, thăm lại chốn xưa, anh mới biết, cô cho anh đáp án này thì anh có thể diễn tiếc nuối và thất vọng giống như thật, là bởi vì anh là thật sự đang thất vọng và tiếc nuối: “Không biết? Không phải là không thích chứ?”
“Không, không phải vậy. . . . . .”
Không khí lập tức trở nên ái muội, cô xấu hổ nhẹ giọng hỏi anh: “Vậy còn anh? Anh thích em sao?”
Anh trả lời như thế nào?
Anh nói: “Đoán thử xem nào?”
Anh còn nói: “Thích. . . . . . rất thích. . . . . . cho nên, em đồng ý ở chung với anh thật sự rất tốt, sống hết quãng đời còn lại thì sao?”
Khi đó anh, ít nhiều gì cũng cảm thấy còn có chút cảnh thật tình giả thì phải?
Nếu như thời gian quay ngược lại, anh nhất định sẽ thật lòng thật dạ, thành tâm thành ý nói với cô câu này: ” Thích. . . . . . rất thích. . . . . . cho nên, em đồng ý ở chung với anh thật sự rất tốt, sống hết quãng đời còn lại thì sao?”
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, ngày hôm sau anh, tuyệt đối không mang cô tới cục dân chánh làm thủ tục ly hôn.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại. . . . . .
Chỉ tiếc, thời gian sẽ không quay trở lại, anh và cô cuối cùng cũng bỏ lỡ nhau, mỗi người một ngả.
Tần Dĩ Nam cầm điện thoại di động tắt âm đi, ai gọi điện thoại tới cũng không nhận, một mình anh ở lưng chừng núi, vẫn ngẩn người nhìn ánh trăng lên cao, ánh trăng bạc sáng chói vô cùng, mới khởi động xe, xuống núi.
Trở lại trong thành phố, đã là 11 giờ đêm, anh không về nhà, mà là đi tới cửa chung cư Trình Thanh Thông thuê.
Anh lẳng lặng ngồi trong xe một thời gian rất dài, cuối cùng cũng không xuống xe, cũng không vào chung cư, càng không có thực hiện ý nghĩ ở đáy lòng là đi tìm cô.
Thật ra thì đi tìm cô để làm gì đây? Giống như những người bạn đến nói lời từ biệt sao? Có ý nghĩa gì nữa sao?
Cô cuối cũng không còn là gì của Tần Dĩ Nam.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Tần Dĩ Nam trở về căn nhà kia, đại khái là nơi anh và Trình Thanh Thông từng ở nửa năm.
Anh đã cho người, mỗi ngày đều tới quét dọn, nhưng sau khi anh đẩy cửa ra, vẫn có cái loại cảm giác vắng vẻ nhào tới trước mặt.
Anh lê thân thể mệt mỏi, vào thư phòng, anh khóa trái cửa, từ trong ngăn kéo cầm đơn ly hôn, chiếc nhẫn, còn có tờ giấy là thứ duy nhất cô để lại trong căn nhà này.
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm ba món đồ này, nhìn rất lâu, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay mình.
Anh đã từng dắt tay cô, không hiểu dắt thế nào, mà anh lại vứt bỏ cô?
Ngày mai từ biệt, có phải, từ đó về sau sẽ không thể gặp lại nhau nữa hay không?
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Dĩ Nam rớt ra một giọt lệ, vành mắt anh ửng đỏ. Anh móc bật lửa ra, lúc vừa mới chuẩn bị đốt tờ giấy, điện thoại di động trong túi chợt vang lên.