Kim Trạch?
Đó là người mà Tần Dĩ Nam quen thuộc đến mức không thể quen hơn, thậm chí cho đến bây giờ, anh còn thường xuyên bắt gặp cái tên này. Chỉ là sau khi nghe Tống Thanh Xuân nhắc đến, khuôn mặt anh liền trở nên ngơ ngác, giống như không biết Tống Thanh Xuân đang nhắc tới ai.
Tống Thanh Xuân đợi một hồi mà Tần Dĩ Nam vẫn không nói lời nào, cô đành mở miệng lần nữa, lặp lại từng lời một, “Kim Trạch, CEO đầu tư của Kim Dực.”
Kim Trạch là người đã cứu công ty anh thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, mà anh ta lại đang ở chung với Trình Thanh Thông…
Máu trong người Tần Dĩ Nam sôi lên, hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Mặc dù mới nghe được đoạn đầu, anh đã cảm thấy sợ hãi vô cùng. Anh sợ những lời kế tiếp của Tống Thanh Xuân sẽ giống hệt như những gì anh đang suy đoán.
Hơi thở anh trở nên dồn dập. Tống Thanh Xuân biết anh khó chịu trong lòng. Cô để anh từ từ tiêu hóa những lời vừa rồi, sau đó tiếp tục nói, “Anh Dĩ Nam, em nghe Chi Niệm nói, Kim di@en*dyan(lee^qu.donnn) Trạch đã quen biết Thanh Thông nhiều năm rồi. Lúc đó, anh ta cũng có ý với cô ấy, chỉ là cô ấy không đồng ý. Nhưng mà hơn một năm trước, công ty của anh gặp khó da.nlze.qu;ydo/nn khăn, trùng hợp thay, Thanh Thông lại xuất hiện ở cùng một chỗ với Kim Trạch, sau đó thì Kim Trạch đầu tư vào công ty anh. Cho nên… anh không thấy mấy chuyện này trùng hợp một cách kỳ lạ sao?”
Nếu không nhờ siêu năng lực của Tô Chi Niệm, người khác có lẽ cũng không biết. Tống Thanh Xuân thật lòng rất muốn nói hết cho Tần Dĩ Nam biết rằng, tất cả không phải trùng hợp mà là sự thật. Năm đó, vì việc đầu tư cho công ty anh, Trình Thanh Thông đã bán mình cho Kim Trạch.
Tất cả mấy chuyện này đều do cô cô tình gặp gỡ cô ấy ở cửa hàng. Hai người tán gẫu với nhau một chút. Tô Chi Niệm đưa ly nước cho Trình Thanh Thông, vô tình đụng vào cô ấy, rốt cuộc đọc được ý nghĩ tận đáy lòng của cô thư ký ngày trước. Đó đều là những việc mà Tống Thanh Xuân không thể nói ra cho Dĩ Nam biết.
Tống Thanh Xuân sợ lý do của mình không đủ thì sẽ không có tác dụng. Cô trầm tư một lát rồi nói, “… Anh Dĩ Nam, Chi Niệm trước đó có nói với em, Kim Trạch dùng số tiền lớn để mua một người phụ nữ. Em nghĩ, rất có khả năng đó là Thanh Thông… Anh vẫn nên đi dò la thử xem…”
Tống Thanh Xuân chưa kịp nói xong, Tần Dĩ Nam đã cúp điện thoại.
Anh nắm chặt di động trong tay, sau đó mới lướt màn hình để tìm số thư ký, ấn nút gọi.
“Giúp tôi tìm số điện thoại này. Hơn một năm trước, cuộc trò chuyện và tin nhắn đều có ghi lại…”
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền đọc số mà một năm trước ở Bắc Kinh, Trình Thanh Thông đã dùng. Ngày đó, anh đã định sẽ gạch bỏ dãy số ấy.
Cúp điện thoại rồi, Tần Dĩ Nam không biết phải dùng cái gì để mô tả tâm tình hiện giờ của mình.
Trong cơ thể anh dường như có một ý nghĩ yếu ớt. Anh muốn lùi bước, không muốn nghĩ cái gì thêm cả, thậm chí còn định gọi điện, bảo thư ký không cần tìm nữa.
Bởi vì trực giác nói cho anh biết, chân tướng mọi việc có lẽ nghiêm trọng đến mức không thể chấp nhận.
Có thể là vì đã lâu lắm rồi. Ước chừng nửa tiếng sau, thư ký mới gọi lại, nói cho anh biết rằng, tất cả cuộc trò chuyện và tin nhắn lưu lại đều đã được gửi vào hộp thư của anh.
Tần Dĩ Nam “ừ” nhẹ một tiếng rồi tắt điện thoại. Anh cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh, đứng nhìn màn hình máy tính hồi lâu rồi mới ngồi xuống.