Mở máy tính lên, nhập mật khẩu, ngón tay Tần Dĩ Nam chợt dừng lại khi vừa chạm đến bàn phím trong chốc lát. Sau đó, anh mở hộp thư, nhập tài khoản và mật khẩu, vào trang chủ.
Số 1 màu đỏ được hiển thị rõ trên hộp thư, nhắc nhở anh về việc có thư mới gửi đến.
Mặc dù nhìn bề ngoài, Tần Dĩ Nam có vẻ như bình tĩnh ôn hòa, thật ra trong lòng anh đang rất hồi hộp, hay nói đúng hơn, anh cũng chẳng biết mình rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì.
Giờ phút này, nội tâm của anh đã tràn đầy sự khủng hoảng.
Anh chần chừ một hồi lâu rồi mới mở thư, download về, sau đó lướt tay trên touchpad*, xem lịch sử cuộc trò chuyện của Trình Thanh Thông.
*Phần lướt cảm ứng trên laptop, sử dụng khi không có chuột máy tính.
“Kim tổng, tôi là Trình Thanh Thông, xin hỏi bây giờ anh có thời gian không? Tôi gọi điện thoại cho anh được chứ?” Ngày tháng hiển thị là năm kia, cũng là ngày kế tiếp mà công ty anh gặp khó khăn, cô đã chủ động liên lạc với Kim Trạch.
Kim Trạch, “Có thời gian, nhưng mà là chuyện gì? Tôi thật hy vọng có thể gặp mặt để nói chuyện với cô.”
Trình Thanh Thông, “Kim tổng à, hôm nay d,0dylq.d và ngày mai, khi nào thì anh có thời gian? Chúng ta gặp mặt trò chuyện nhé.”
Kim Trạch, “Thanh Thông, chỉ cần cô DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn có việc cần tìm tôi, tôi đều có thời gian. Khi nào ấy à? Bây giờ đi. Cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô.”
Trình Thanh Thông, “Kim tổng, anh nói địa chỉ đi, tôi sẽ đến tìm anh.”
Kim Trạch, “Golden Age.”
. . . . . .
Trình Thanh Thông, “Tôi đồng ý điều kiện của anh.”
Điều kiện? Cô đã đồng ý cái gì với Kim Trạch.
KimTrạch, “Số chứng minh thư.”
Trình Thanh Thông gửi cho Kim Trạch mười tám con số. Tần Dĩ Nam dĩ nhiên quen thuộc với chúng, bởi đó là số chứng min thư của cô.
Kim Trạch, “Tôi gửi kèm vé máy bay cho cô. Ngày mai cô sẽ bay vào khoảng giữa trưa, đến Thượng Hải rồi, sẽ có người đến đón cô ở sân bay.”
“Chỉ cần người của tôi đón được cô rồi, anh ta sẽ gọi điện cho tôi, tôi lập tức bảo ngân hàng chuyển tiền đến chỗ Tần Dĩ Nam.”
Trình Thanh Thông, “Tôi biết rồi.”
Kim Trạch, “Tối mai tôi sẽ qua Pháp, một tuần sau sẽ về Thượng Hải. Trong khoảng thời gian đó, chỉ cần cô không rời khỏi Thượng Hải, cô muốn làm gì cũng được. Người tới đón cô ngày mai sẽ đưa cho cô một tấm thẻ, cô cứ việc sử dụng số tiền trong đó tùy ý. Mặt khác, tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cô cả rồi. Tuần sau tôi sẽ tới thăm cô, cô chuẩn bị mọi thứ cho tốt đi.”
. . . . . .
Đó là lịch sử cuộc trò chuyện vào buổi chiều ngày hôm sau của Trình Thanh Thông và Kim Trạch, thời điểm là ban đêm, Kim Trạch trả lời thư của cô.
Đó cũng là ngày anh và anh ta ký kết hợp đồng.
Chữ ký rất rõ ràng… Tên của anh và Kim Trạch đứng ngang hàng với nhau.
. . . . . .
Tuy chỉ bằng một vài tin nhắn giản đơn, cho dù trước đó anh không biết cô và anh ta đã gặp mặt và nói với nhau những gì, giờ đây, anh đã hiểu hết tất cả.
Đau đớn đến mức không thể tin được, không thể tin được… Cảm xúc trở nên hỗn loạn, giống như một cơn sóng thủy triều vồ vập lấy Tần Dĩ Nam.
Anh cảm thấy cõi lòng mình như DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn bị gột sạch, máu tươi không ngừng chảy trào ra ngoài, toàn thân tựa như bị ngàn lưỡi dao đâm lấy đâm để, cạo xương lột da. Từng cơn đau ê ẩm, nhức nhối như muốn ăn mòn cả thể xác và tinh thần của anh.
Tần Dĩ Nam đau đến mức toàn thân như bị máu ứ đọng, không còn tri giác.
Trên màn hình máy tính, số tin nhắn không nhiều, anh lại nhìn đi nhìn lại vô số lần. Nhìn một hồi, đầu óc anh chợt tỉnh hẳn ra, ánh mắt cồm cộm khó chịu. Đảo mắt một cái, nước mắt đã rơi như mưa.
Lúc công ty của anh gặp khó khăn, anh đã có ý nghĩ xấu nhất ở trong đầu.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ từ bỏ. Rốt cuộc, anh vẫn cố gắng hết sức để cứu vãn mọi thứ.