“Đứng ở góc độ của người làm kinh doanh để phân tích chuyện này, tôi dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là tôi nói thế này…” Kim Trạch ngừng một chút rồi mới chậm rãi nói tiếp, “… Thật ra thì, tôi với Tần tổng đây chung một con đường, chúng ta đều coi Trình Thanh Thông là công cụ giao dịch, không phải sao? Chỉ có Tần tổng hào phóng hơn tôi thôi, dùng cả công ty để đổi lấy một người phụ nữ…”
“Không, tôi không giống như anh… Kim tổng, dù đã hơn một năm trước, anh đồng ý điều kiện của Trình Thanh Thông… nhưng dường như anh biết tiền mình đầu tư sẽ không thất bại. Nếu không, anh nhất định không đầu tư vào công ty nhỏ của tôi làm gì, không phải sao? Anh là người làm ăn đàng hoàng, chính đáng, mà tôi thì…” Nói đến đây, Tần Dĩ Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang suy nghĩ cái gì. Hồi lâu, anh mới nhìn sâu vào Kim Trạch, “… Tôi không hề coi cô ấy là một món hàng. Tôi đưa xấp văn kiện này đến chỗ Kim tổng, không phải để anh tặng cô ấy cho tôi, tôi chỉ mong anh để cô ấy được tự do.”
Kim Trạch ngây người trong nháy mắt, không nói được gì, nhìn Tần Dĩ Nam một cái rồi chợt bật cười, lắc đầu, giống như vừa nghe qua một câu chuyện đáng chê cười, “Tôi không nghe lầm chứ? Tần tổng chấp nhận táng gia bại sản chỉ vì tự do của một người phụ nữ?”
Nếu không phải được rèn luyện nhiều năm trong thương trường nên trở thành trầm tĩnh, lúc này đây, Kim Trạch thật sự muốn hét vào mặt Tần Dĩ Nam một câu, hỏi đầu óc anh có bị hư hay không.
“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy.” Tần Dĩ Nam trả lời với giọng kính trọng, không hề do dự một chút nào, “Cho nên, Tần tổng à, nếu anh cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, xin hãy ký tên.”
Kim Trạch cầm lấy xấp văn kiện kia, lật qua lật lại một lần nữa, “Anh chắc chắn mình không hối hận?”
“Không hối hận.” Tần Dĩ Nam chủ động cầm bút, đưa đến tay Kim Trạch.
Kim Trạch nhận lấy, sau đó lại hỏi, “Tần tổng, tôi ký tên rồi, anh có thể sẽ hoàn toàn trắng tay. Tất cả những gì mà một năm qua anh gầy dựng đều sẽ không còn. Anh sẽ giống như trước đây, không khác gì một người nghèo bình thường… Anh hiểu rõ chứ?”
“Rất rõ ràng.”
Kim Trạch nhìn chằm chằm vào Tần Dĩ Nam chừng hai giây, sau đó ký tên mình xuống văn kiện.
Anh ta vừa ký, Tần Dĩ Nam liền gọi di động cho luật sư.
Luật sư đến rất nhanh. Chỉ trong vòng mười mấy phút đồng hồ, tất cả đã được dàn xếp xong xuôi.
Lúc Tần Dĩ Nam đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi cùng luật sư, Kim Trạch đột nhiên bảo anh ở lại.
Anh dừng bước, đứng trước cửa phòng khách sạn, bình tĩnh nhìn Kim Trạch.
Kim Trạch đợi luật sư đi rồi mới đứng dậy từ ghế sô pha, nhìn Tần Dĩ Nam, khóe môi hơi giật giật, định nói với anh cái gì đó nhưng lại thôi, đổi thành nói, “Trình Thanh Thông đi theo tôi đã hơn một năm. Hai năm qua, ở bên cạnh tôi, cô ấy chỉ là một vai phụ. Tần tổng… à không, bây giờ xí nghiệp Tần thị thuộc về tôi, tôi nên gọi anh là anh Tần mới phải. Anh Tần, nếu Trình Thanh Thông đồng ý ở cùng với anh, bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa, anh có chắc rằng anh sẽ không ghét bỏ cô ấy không?”
Lần này ngược lại là Tần Dĩ Nam, dienndnle,qu.y don vẻ mặt anh giống như vừa nghe một câu chuyện cười. Anh nhìn Kim Trạch như nhìn một kẻ có bệnh thần kinh, ngay cả trả lời cũng chẳng buồn mở miệng. Tần Dĩ Nam xoay người, đi ra khỏi cửa.