Tiếng cửa đóng lại “răng rắc”, toàn bộ căn phòng lâm vào trạng thái yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Kim Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt và tư thái khi Tần Dĩ Nam rời đi. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng một hồi lâu rồi mới thu lại ánh mắt, lướt qua phần văn kiện đang đặt trên chiếc bàn trà, sau đó khom người, châm một điếu thuốc xì gà, kẹp nó vào giữa hai ngón tay, bước đến bên cửa sổ.
Đêm ở thành phố Bắc Kinh rợp ánh đèn trời, nhưng ẩn trong đó lại là một nỗi buồn man mác, có chút thê lương, ảm đạm.
Kim Trạch chầm chậm nhả khói thuốc. Cách một tầng sương khói mỏng manh, đôi mắt đẹp ngày xưa dường như xuất hiện, tất cả những chuyện cũ đã qua đột ngột ùa về.
Không biết đã qua bao lâu, người ta không còn nhắc tới xuất thân của anh nữa. Thậm chí, anh còn tự huyễn hoặc rằng mình vốn xuất thân giàu sang.
Đó không phải là sự thật. Trước kia, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn anh là một người nghèo, nghèo đến mức ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Khi trưởng thành, anh quyết chí phải kiếm thật nhiều tiền. Anh muốn có một cuộc sống dinendian.lơqid]on như hoàng đế, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Kim Trạch là người thông minh. Anh có năng lực, lại rất quyết đoán. Tài năng của anh được nhiều người kính nể. Sau đó, anh đã lấy một người con gái có gia cảnh rất tốt – Hiểu Ngâm.
Hiểu Ngâm hiền lành, dịu dàng vô cùng. Vì là con một trong gia đình, của hồi môn của cô có rất nhiều. Anh dùng nó vào việc đầu tư cho sự nghiệp đầu đời, kết quả lại thất bại, thậm chí còn thiếu một khoản nợ lớn.
Nhà của anh và Hiểu Ngâm đều do cha mẹ cô mua cho, người đứng tên căn nhà là cô. Hiểu Ngâm vì anh mà bán đi căn nhà đó để trả nợ, không than thở một lời.
Anh và Hiểu Ngâm dọn vào một khu nhà ở tập thể, nơi đó rất là bẩn thỉu.
Tục ngữ nói đúng, họa vô đơn chí, phúc vô song chí*.
*Câu này còn có nghĩa là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: Có nghĩa là sự may mắn (phúc) thường không xảy đến hai lần, nhưng sự xui xẻo (họa) thì xảy đến không chỉ một lần, họa nhiều hơn phúc.
Lúc Hiểu Ngâm mang thai đứa con đầu tiên, việc ăn mặc ở của cô và anh đều là vấn đề đau đầu, nói gì đến việc nuôi con.
Anh muốn để cô bỏ đứa con, định chờ đến lúc có điều kiện rồi mới tính tiếp, nhưng anh không biết phải mở miệng bằng cách nào. Nào ngờ, Hiểu Ngâm lại nhìn thấu suy nghĩ ấy của anh, chủ động bỏ đứa bé.
Vì nhà nghèo quá, cô không thể chăm sóc bản thân tốt được, nhiều năm sau vẫn chưa thể có con.
Mà anh, sự nghiệp của anh ngày càng thăng tiến. Nhà của anh và Hiểu Ngâm cứ từng bước đổi thay, rốt cuộc hai người cũng mua được một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Hiểu Ngâm lại mang thai, nhưng anh lại bộn bề công việc, công tác quá nhiều, vội mở rộng sự nghiệp, mong kiếm được nhiều tiền, muốn làm một doanh nhân vĩ đại. Anh tranh giành kịch liệt trên thương trường. Vào ngày sinh của vợ, anh đã không thể có mặt để chào con đứa con của mình ra đời.
Con gái lên ba tuổi, số lần anh gặp nó vô cùng ít, càng không nói đến thời gian riêng tư giữa anh và Hiểu Ngâm.
Anh nghĩ việc kiếm ra thật nhiều tiền chính là sự yêu thương anh dành cho vợ con. Mãi đến khi một chiếc xe suýt tông vào đứa bé, Hiểu Ngâm chạy đến cứu con, chết tại hiện trường, anh mới nhận ra, thời gian anh dành cho cô quá ít, mặc dù mỗi lần về nhà, anh đều đối xử tốt với cô.
Anh nhớ cô, nhớ một người vợ có trái tim thuần khiết vô cùng.
Sau khi Hiểu Ngâm chết, trên thế gian này, không còn người phụ nữ nào âm thầm bao dung anh như cô nữa.
Vì vậy, lúc nhìn thấy Trình Thanh Thông quá giống cô, trong đầu anh liền sinh ra ý nghĩ không bình thường.
Anh muốn Trình Thanh Thông trở thành Hiểu Ngâm, anh muốn sau khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy người phụ nữ anh yêu thương nhất cuộc đời.
Vì thế, anh để Trình Thanh Thông ở lại căn nhà của Hiểu Ngâm ngày trước, mặc kiểu quần áo mà Hiểu Ngâm thích, dùng nhãn hiệu mà Hiểu Ngâm cần, xịt nước hoa mà Hiểu Ngâm thích.