Anh tự tạo cho mình một giấc mộng hoàn mỹ.
Anh tưởng đâu mình có thể ở trong giấc mộng ấy cả đời.
Nhưng anh có tiền, anh có thể tạo ra giấc mộng ấy, chỉ là sự thật vẫn luôn là sự thật. Dù quyền lực của anh lớn đến đâu, giấc mộng dinendian.lơqid]on ấy cũng không tuân theo sự an bài của anh.
Thẳng thắn mà nói, hơn một năm trước, anh và Trình Thanh Thông ở cùng một chỗ với nhau lần đầu tiên, anh đã muốn ngủ với cô.
Anh không ngủ. dienndnle,qu.y don Anh là người có tiền, anh nghĩ đến việc đầu tư và gây sự chú ý.
Nhưng mà đêm hôm đó, cô vừa khóc lại vừa náo loạn, khiến anh mệt chết, mất hứng rồi rời đi.
Một tháng sau, anh lại đến chỗ cô. Chỉ là lần ấy, anh không định sẽ bỏ đi như lần trước. Nào ngờ, còn chưa kịp ăn cơm tối, anh nhận được điện thoại từ trường tư. Con gái của anh trượt chân, té cầu thang, mất máu rất nhiều, bệnh viện lại không có đủ máu, cần tìm người có cùng huyết thống để cho. Tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp.
Anh đã mất Hiểu Ngâm, anh không muốn cả con gái mình cũng mất đi.
Anh mất bình tĩnh, chửi rủa cả bệnh viện lẫn trường học. Trình Thanh Thông từ trước tới nay luôn im lặng đột nhiên mở miệng. Cô nói, cô có cùng nhóm máu với con gái anh, có thể giúp con bé truyền máu.
Trình Thanh Thông được rút khoảng một ngàn ml máu. Sau khi quá trình hoàn tất, cô đột ngột lên cơn sốc, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đi đứng cũng không vững.
Con gái anh được cứu.
Từ lúc đó, anh nhận ra giấc mộng đẹp của mình là hoàn toàn sai lầm.
Anh không chạm vào cô. Lúc đầu, anh còn cho là vì mình cảm kích hành động của cô ngày đó. Một thời gian trôi qua, một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, một năm rưỡi, anh vẫn không chạm vào cô.
Mãi đến cuối cùng, chính bản thân anh cũng không hiểu nguyên nhân thực sự mà mình không muốn động đến cô là gì.
Anh gọi cô là Hiểu Ngâm, anh luôn coi cô là Hiểu Ngâm, nhưng trong lòng anh lại rất rõ một điều, tên cô là Trình Thanh Thông.
Con gái anh thích cô, cô cũng thích con bé. Quan hệ của cô và nó còn tốt hơn so với giữa nó với anh.
Con gái gọi cô là dì Trình. Sinh nhật năm nay, nó lén nói với anh là, nó muốn dì Trình làm mẹ nó. Anh nghe nguyện vọng của con bé xong thì chỉ cười, gật đầu đồng ý.
Anh cho rằng anh rất chiều con, chỉ cần nó muốn gì, anh đều chấp nhận.
Anh bắt đầu suy nghĩ, phải làm sao để cô đồng ý gả cho anh đây? Sau đó, anh còn chưa kịp hành động, Tần Dĩ Nam đã đưa bản văn kiện ấy tới.
Anh ký tên. Bây giờ nhìn lại, anh mới khẳng định đó là chữ ký của mình.
Tần Dĩ Nam nói không sai, anh là một doanh nhân.
Cho dù anh có nghĩ đến cái ý định kia đi chăng nữa, anh vẫn sẽ xếp sự nghiệp của mình lên lựa chọn ưu tiên hàng đầu.
Giống như lúc trước, khi anh cưới Hiểu Ngâm. Anh đúng là có chút tình cảm với cô, nhưng nguyên nhân bên trong lại rất đơn giản, đó là gia thế của Hiểu Ngâm rất tốt.
Hiểu Ngâm từng nói với anh, cô rất hâm mộ anh. Cô hy vọng con gái sẽ giống anh, không giống với cô.
Anh không hiểu. Mãi cho đến tận bây giờ, anh mới Dieenndkdan/leeequhydonnn hiểu được lời cô nói.
Hiểu Ngâm hi vọng dienndnle,qu.y don con gái giống anh, mọi việc đều phải lấy mình làm trọng, phải biết quan tâm tới bản thân mình đầu tiên.
Đúng vậy, đúng vậy. Anh rất yêu bản thân mình. Trong mỗi bước đi của người khác, dù là thế nào đi chăng nữa, trước mắt cũng phải quan tâm tới bản thân mình cái đã.
Anh càng rõ ràng hơn người khác. Anh muốn giữ Trình Thanh Thông ở lại bên cạnh, nhưng anh càng muốn xí nghiệp Dieenndkdan/leeequhydonnn Tần thị hơn nhiều, tất cả chỉ để mở rộng sự nghiệp huy hoàng của anh.
Kim Trạch ngửa đầu, nhìn lên bầu trời không có một chiếc máy bay, chớp chớp mặt một cái, sau đó lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Trình Thanh Thông.