Mặc dù Tống Thanh Xuân kinh ngạc tại sao Tô Chi Niệm lại ở chỗ này, thế nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một ảo tưởng, cho rằng sự xuất hiện của anh sẽ rửa sạch hiềm nghi của mình, nhưng cô không ngờ Đường Noãn chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu liền khiến cho lời chứng của Tô Chi Niệm mất sạch hiệu lực, thậm chí ngay cả đã từng, cô vẫn luôn nỗ lực muốn quên đi cơn ác mộng đó, lại bị cô ta lôi ra công kích cô.
Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Chi Niệm, nghe từng câu “Báo cảnh sát” của mọi người, trong lòng bắt đầu dâng lên nổi tuyệt vọng, trong lúc cô sắp lâm vào lúc tuyệt vọng nhất, Tô Chi Niệm vẫn luôn rất bình tĩnh đối mặt với Đường Noãn và nữ đồng nghiệp kẻ xướng người hoạ kia, đột nhiên bất ngờ mở miệng nói một câu: “Được, vậy thì báo cảnh sát đi.”
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm tràn ngập kinh ngạc.
Tô Chi Niệm như cảm nhận được tầm mắt của Tống Thanh Xuân, nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, ánh mắt hờ hững lạnh như băng, sau đó mở miệng, ngữ điệu lạnh bạc lại vô tình: “Không phải nói báo cảnh sát sao? Tại sao không có ai báo vậy? Vậy để tôi…”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền lấy điện thoại ra, ấn ba cái, sau đó chuyển màn hình cho mọi người nhìn, ba số “110” chói mắt lại chướng mắt.
“Nhưng trước khi tôi ấn gọi, tôi muốn nói một chuyện trước, trong điện thoại của tôi có một đoạn video…”
Tô Chi Niệm vừa mới nói đến trọng điểm lại đột nhiên ngừng lại.
Ước chừng qua nửa phút, anh mới mở miệng nói tiếp: “Tại sao trốn một mình ở đây?”
Lực chú ý của mọi người đều đặt lên đoạn video ở trong điện thoại của anh, nhưng ai ngờ anh mở miệng lần nữa, lời nói lại chẳng có chút liên quan gì đến đoạn video.
Từ đầu đến cuối phong cách lời nói đều nhảy quá nhanh, chọc cho một đám người mờ mịt chẳng hiểu gì.
Lần này Tô Chi Niệm gần như không dừng lại, cứ tiếp tục dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Tống Thanh Xuân, cô yên tâm, cả đời này tôi không thể hòa thuận với cô, bởi vì tôi vĩnh viễn đều không quên được, lúc trước…”
Tống Thanh Xuân vốn bị câu báo cảnh sát của Tô Chi Niệm làm cho đầu óc có chút mờ mịt, thẳng đến khi nghe thấy tên của mình từ trong miệng anh, cô mới từ từ xoay chuyển thần trí trở lại.
Cô vốn cho rằng lời nói kia của Tô Chi Niệm là nói cho mình nghe, thế nhưng nghe xong mấy chữ này, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô khẽ nhíu mi tâm lại, một lát sau mới tựa như hiểu ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Đường Noãn… Dường như đây là những lời cô ta vừa nói với cô?
Gần như nghiệm chứng suy đoán của cô, tầm mắt của cô vừa dừng lại trên mặt Đường Noãn, giọng của Tô Chi Niệm lại truyền đến lần nữa: “Tóm lại, chỉ cần Đường Noãn tôi còn sống một ngày, tôi và Tống Thanh Xuân cô không đội trời chung một ngày…”
Trong khoảnh khắc Đường Noãn nghe thấy tên của mình thì mới phản ứng lại, Tô Chi Niệm đang lặp lại lời vừa rồi cô ta đã nói, hơn nữa còn lặp lại y nguyên không sai một chữ!
Chẳng lẽ lúc cô và Tống Thanh Xuân ở bên hồ xảy ra tranh chấp, anh vẫn luôn đứng đó?
Anh còn nói trong điện thoại của anh có một đoạn video, là video gì đây? Sẽ không phải là đoạn video cô và Tống Thanh Xuân ở bên hồ đấy chứ?
Không biết đây có được coi là lo lắng cái gì thì cái đó đến không, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Đường Noãn, Tô Chi Niệm im lặng lại mở miệng: “Cho nên tôi báo cảnh sát…”
Đỉnh mày nghiêm nghị, giọng điệu đột nhiên tăng lên, lời nói ra vô cùng sắc bén: “… Không phải tố cáo Tống Thanh Xuân mưu sát cô Đường, mà là tố cái cô Đường vu oan Tống Thanh Xuân!”
Những lời này của Tô Chi Niệm dựa như sét đánh, ầm ầm một tiếng đánh nổ đầu óc của tất cả mọi người đều đang ở trong trạng thái tê liệt.
Ngay cả Tống Thanh Xuân cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Đường Noãn thật lâu mới kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Cô dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, rối loạn phức tạp.
Gương mặt tuấn mỹ của anh như mặt hồ đóng băng, bình tĩnh lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào, đáy mắt anh nhìn như lạnh băng nhưng nó lại như bao hàm ý giận ngút trời, tồn tại khí hung ác trực tiếp bức ra khỏi người anh.