Nước hoa cô dùng là loại Tống Thừa tặng cho cô.
Là do một người bạn Pháp của Tống Thừa đến Trung Quốc chơi, người đó ở lại nhà họ Tống, trước khi đi, để tỏ lòng cảm ơn nên đã tặng quà cho cô.
Người bạn kia của Tống Thừa là cao thủ nghiên cứu chế tạo nước hoa, lúc đó cho cô còn cố ý nói, người có được loại nước hoa này, trên thế giới không quá mười người.
Dù là từ phương pháp phối chế đến hương vị, đều rất đặc biệt.
Trước kia Tống Thanh Xuân không dùng nước hoa, nhưng sau khi nhận món quà này thì hoàn toàn thích dùng nó, về sau nói Tống Thừa xin người bạn nước Pháp kia hai chai, hiện tại chỉ còn lại nửa bình.
Cô dùng nước hoa này hơn hai năm rồi, trong thời gian đó, cô gặp mặt rất nhiều phụ nữ, ngửi rất nhiều loại nước hoa, tuy nhiên chưa từng ngửi thấy có mùi nào giống mùi nước hoa của mình.
Hiện tại, cô lại ngửi thấy từ áo sơ mi của Tô Chi Niệm…
Tống Thanh Xuân chần chờ một lát, tựa như chứng thực điều gì đó, cô nhanh chóng đứng lên, giơ áo sơ mi lên để sát lại gần đèn tường, cẩn thận quan sát màu son môi còn lưu lại trên áo sơ mi của Tô Chi Niệm.
Là màu hồng, còn mang theo chút ánh sáng ngọc… giống hệt loại son Armani cô hay dùng!
Tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân đột nhiên tăng nhanh.
Cả đời này cô chưa bao giờ giống như hiện tại, mỗi tế bào mạch máu khắp người đều tràn ngập khẩn trương.
Cô nhớ rõ, ngày đó sau khi cô biết Đường Noãn mạo danh cô cướp đi tình yêu của Tần Dĩ Nam, cô đã trốn trong toilet khóc rất đau lòng.
Thế nhưng trong lúc khóc, cô có chút vụn vặt khó hiểu, đợi đến lúc cô giật mình hoàn hồn, cô vốn ngồi khóc thì lại đứng lên, trên mặt vốn đầy nước mắt thì được lau khô… Hơn nữa lúc đó cô luôn cảm thấy mình có chút kỳ lạ, nhưng cô lại không nhớ ra kỳ lạ chỗ nào, hiện tại suy nghĩ lại, hình như cô được người nào đó ôm lấy…
Mùi nước hoa, màu son môi, cô đã khóc… Thật trùng hợp! Quá nhiều trùng hợp!
Chẳng lẽ người phụ nữ được Tô Chi Niệm ôm khóc, là cô?
Tống Thanh Xuân bị ý nghĩ trong đầu này làm cho chấn động, tay cầm áo sơ mi bắt đầu run nhẹ, ngay cả hô hấp của cô cũng theo đó mà dồn dập.
Cô kinh ngạc hồi lâu mới từ từ chuyển động đầu óc, sau đó phát hiện tốc độ tim đập dường như có thể vượt qua sức cô chịu đựng bất cứ lúc nào.
Cô cầm áo sơ mi không hề nghĩ ngợi đi ra khỏi phòng, dự định đi tìm Tô Chi Niệm hỏi đến cùng, nhưng cô vừa đi ra cửa phòng ngủ của anh thì bước chân lại ngừng lại.
Không đúng… Ngày đó cô khóc, cửa toilet đã bị cô khóa trái rồi, sau khi cô giật mình hoàn hồn cửa toilet vẫn là khóa trái mà…
Nếu Tô Chi Niệm thật sự xuất hiện ở trong toilet, đã ôm cô, lau nước mắt cho cô, như vậy anh mở cửa phòng toilet đi vào kiểu gì? Lại đi ra thế nào mà vẫn giữ nguyên được cửa phòng toilet khóa trái?
Cái này hoàn toàn vô lý rồi…
Chẳng lẽ, trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?
Có một người phụ nữ, dùng một loại nước hoa với cô, lại dùng cùng một màu son một nhãn hiệu, còn khóc cùng một ngày?
Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu mình sắp nổ rồi, cô giống như phát điên dùng sức giậm chân, liều mạng nắm lấy tóc của mình.