Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu mình sắp nổ rồi, cô giống như phát điên dùng sức giậm chân, liều mạng nắm lấy tóc của mình.
Trong lúc cô gần như sắp điên lên thì cửa phòng sách đột nhiên bị kéo ra, truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Tô Chi Niệm: “Pha cà phê.”
“A.” Tống Thanh Xuân vội vàng đứng yên, ngơ ngác đáp một tiếng, nhìn thấy tầm mắt của Tô Chi Niệm quét đến áo sơ mi trong tay mình thì vội vàng giấu ở phía sau, lại gật đầu một cái, nói: “Tôi biết rồi, ngài Tô.”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, ánh mắt mang theo vài phần dò xét cùng không hiểu nhìn chằm chằm vào mặt Tống Thanh Xuân trong chốc lát, mới khẽ gật đầu trở lại phòng sách.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc dao động bất bình ở trong lòng, cắn môi dưới cúi đầu nhìn áo sơ mi mình cầm trong tay, cuối cùng lặng lẽ mang áo về phòng ngủ của mình dấu đi.
Cửa phòng sách mở toang, Tống Thanh Xuân không trực tiếp đi vào mà là đứng ở ngưỡng cửa, gõ cửa một cái.
Ánh mắt Tô Chi Niệm chuyên chú nhìn văn kiện trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, hờ hững nói hai chữ: “Vào đi.”
Tống Thanh Xuân nhanh chân nhanh tay đi đến trước bàn sách, vừa mới chuẩn bị đặt cốc sứ trong tay xuống bàn, Tô Chi Niệm lại duỗi tay tới.
Tống Thanh Xuân đặt cốc sứ ở trong tay anh.
“Cảm ơn.” Ngữ điệu Tô Chi Niệm bình thản đáp lại hai chữ, liền đưa cốc sứ đến bên miệng, tầm mắt của anh từ đầu đến cuối đều dừng ở trên văn kiện, tay kia cầm bút không ngừng viết trên giấy.
Tô Chi Niệm khẽ nhấp một ngụm “cà phê”, phát hiện mùi vị không đúng thì khẽ nhăn mày lại một chút.
Anh còn chưa mở miệng, giọng nói mềm mại của Tống Thanh Xuân lại truyền đến: “Ngài Tô, ngài bị thương, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối uống cà phê sẽ không ngủ được, cho nên tôi pha sữa tươi cho anh.”
Đầu ngọn bút trong tay Tô Chi Niệm run nhẹ lên, kéo một đường dài ở trên văn kiện.
Đây là lần đầu tiên từ khi cô tiến vào ở trong nhà anh cho đến nay làm ngược lại yêu cầu của anh.
Trước kia, anh luôn luôn là người bảo cô làm gì thì cô làm nấy, chưa bao giờ trộn lẫn bất kỳ tư tưởng cùng cảm xúc nào, cho dù có một lần, trong bụng anh khó chịu, bảo cô làm canh thịt ớt, cô vẫn theo lệ mà làm, sau đó lúc ăn cơm, nhìn thấy anh ôm dạ dày chỉ về phía canh thịt ớt, cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào, vẻ mặt lạnh nhạt gắp thức ăn cho anh.
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm hồi lâu không lên tiếng, cho là anh vì mình tự ý đổi món mà mất hứng, lại nói: “Ngài Tô, đây là do bác sĩ Hạ dặn ngài…”
“Ừm.” Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm “Ừm” nhẹ một tiếng, tay đã khôi phục lại như cũ, vừa viết trên văn kiện vừa như uống cà phê, chậm rãi thưởng thức sữa tươi.
Tống Thanh Xuân đứng tại chỗ không đi, đợi đến khi công việc trên tay Tô Chi Niệm ngừng lại, thì lên tiếng lần nữa: “Ngài Tô, tôi đổi thuốc vết thương cho ngài nhé, bác sĩ Hạ nói mấy ngày này cần phải siêng năng đổi thuốc.”
“Được.” Tô Chi Niệm để cây viết trong tay xuống, chỉ chỉ phía sau mình, ý bảo Tống Thanh Xuân đi qua.
Ba ngày đầu tiên là thời điểm máu thịt be bét nhất đều là do bác sĩ Hạ đổi thuốc, cho dù qua ba ngày, vết thương đỡ hơn phân nữa, nhưng lúc Tống Thanh Xuân gở băng gạc ra, vẫn cảm thấy có chút giật mình phát hoảng.