Vì cô chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, nên lực tay động vào vết thương cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Dựa theo lời dặn của bác sĩ, trước tiên, cô khử trùng tiêu độc, tiếp đó mới bôi thuốc mỡ, cuối cùng đến lúc cầm băng gạc băng bó vết thương, thì động tác cứ thế chậm dần rồi ngừng lại.
Tô Chi Niệm không nhân thấy sự khác thường của cô, tay cầm văn kiện, cúi đầu chăm chú, mặt không đổi sắc.
Chỉ đến khi nhận thấy rõ Tống Thanh Xuân cứ khẽ động vào đầu ngón tay mình mãi, anh mới biết nội tâm của cô đang hỗn loạn thế nào, mi tâm hơi hơi nhướng lên.
“Sao miệng vết thương của anh ta lại quen thuộc như vậy chứ? Ừm…. Hơi giống với vết thương của anh Dĩ Nam…. Nhớ lại ngày đó lúc anh ấy bị thương, mình đã tận mắt thấy bác sĩ khâu ở nơi nào, vết thương lớn nhỏ ra sao…. Trời ạ, không nghĩ tới thì không thấy kì quái, nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải chỉ là hơi giống thôi đâu, mà hình như là hoàn toàn giống nhau y như đúc….”
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Tô Chi Niệm trở nên nghiêm túc, anh nắm lấy văn kiện trên tay, lực đạo hơi mạnh hơn, cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, giống như là lơ đãng, mở miệng hỏi:
“Có gì không được sao?”
“A.” Tống Thanh Xuân giật mình, vội vàng tiếp tục băng bó vết thương, nhưng đáy lòng vẫn cứ mãi nghĩ đi nghĩ lại: còn nhớ rõ hai ngày trước cô đã hỏi vì sao anh lại bị thương như thế, anh nói là không cẩn thận nên bị đâm trúng, nhưng mà, trên đời này làm gì có chuyện gì thần kỳ như thế? Miệng vết thương của anh ấy lại giống miệng vết thương của anh Dĩ Nam đến vậy….
Tô Chi Niệm mãi vẫn không có phản ứng nào, vẫn bất động thanh sắc (*) chú ý suy nghĩ trong lòng Tống Thanh Xuân.
(*): không nói tiếng nào
Lúc Tống Thanh Xuân băng đến mấy vòng cuối cùng, cô không nhịn nổi nữa, đành nhỏ giọng hỏi:
“Tô tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Tuy Tô Chi Niệm đã biết cô muốn hỏi gì rồi, nhưng vẫn ngừng vào giây mới nói:
“Cái gì?”
“Cái đó….” Tống Thanh Xuân dừng một chút, mới tiếp: “…. Mấy hôm trước, anh có dùng cơm trưa kiểu Bắc Kinh ở nhà hàng Thành Tây phải không?”
Thật là quá trùng hợp. Quần áo của anh, có mùi nước hoa giống của cô, giống màu môi, còn có miệng vết thương của anh nữa…. Trực giác nói cho cô, trong chuyện này nhất định có điều kỳ quái.
Đáy lòng Tô Chi Niệm hơi khẽ thất kinh, cố gắng ổn định lại bộ dáng hoang mang, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, quay lại:
“Không có.”
Không có ư? Tống Thanh Xuân tỏ vẻ nghi ngờ.
Rõ ràng Tô Chi Niệm là người nên chột dạ, nhưng ỷ vào bản thân có siêu năng lực đọc tâm, nên anh không nhanh không chậm mở miệng, vứt vấn đề lại cho Tống Thanh Xuân:
“Làm sao vậy? Hỏi việc này để làm gì?”
“Tôi….” Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm hỏi vặn lại, có chút không biết đáp thế nào cho phải.
Tuy rằng trực giác nói cho cô biết, tất cả những chuyện này có chỗ cổ quái, nhưng mà, tất cả lại tồn tại quá nhiều thứ không thể giải thích được.
Dù sao đi nữa, rõ ràng là cô tận mắt thấy Tần Dĩ Nam che trên người mình, hơn nữa còn thấy được cửa phòng rửa tay vẫn luôn được khóa trái…. Cho nên những chuyện trùng hợp trên người Tô Chi Niệm có lẽ thật sự chỉ là trùng hơp.
Tô Chi Niệm thấy hồi lâu mà cô vẫn chưa trả lời, một bên giở văn kiện xem, một bên thì “Hử?” một tiếng.
Tống Thanh Xuân bừng tỉnh, vội vàng nói:
“Không có gì, chỉ là hôm đó, khi ăn cơm kiểu Bắc Kinh, hình như tôi có thấy anh….”
Tống Thanh Xuân dừng một chút, lại hỏi:
“Hôm đó, anh ăn cơm ở đâu, còn bị thương nặng như vậy nữa?”
Cô ngốc này….