“Cục diện xấu nhất của mình và anh Dĩ Nam cũng không đến nỗi xa lạ, cho nên, vẫn là tìm chút thời gian đi…… Chủ nhật?…… Ôi chao, vậy thì chủ nhật đi……”
Bởi vì quá lạnh nên Tống Thanh Xuân run rẩy một cái, sau đó ôm bả vai, nhanh chóng chạy về phòng ngủ, bởi vì lực đóng quá nặng mà cánh cửa sàn ban công còn phát ra một tiếng nổ loảng xoảng.
–
Thư phòng.
Tô Chi Niệm cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh như nước nhìn chằm chằm vào tài liệu trên mặt bàn, nhưng ngón tay nắm chặt cây bút đã lộ rõ khớp xương trắng bệch, cuối cùng rắc rắc một tiếng, cây bút cứng rắn đã bị nắm gãy thành hai khúc.
Lại là hình ảnh quen thuộc này…… Lúc anh còn ở nhà họ Tống, không biết đã chịu đựng hình ảnh như vậy bao nhiêu lần.
Nhưng mặc kệ là bao nhiêu lần, mỗi một lần đáy lòng anh đều đau như nhau.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm tài liệu, không nhúc nhích giống như một pho tượng, cho đến đêm dần dần khuya, cô gái cách vách dần dần ngủ say, phạm vi chung quanh không còn tiếng chó sủa, anh mới nhẹ nhàng chớp động mí mắt, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, vẻ mặt hết sức cô đơn.
–
Sau khi Tống Thanh Xuân quyết định xong thời gian tỏ tình, nhưng trước khi vào giấc ngủ lại thay đổi quẻ.
Cô vốn là như vậy, bất kể là bao nhiêu năm trước hay là bao nhiêu năm sau, chỉ cần mỗi lần có đi ý định tỏ tình với Tần Dĩ Nam, cô sẽ trở nên do do dự dự, không đủ dũng khí.
Chỉ là, cho dù Tống Thanh Xuân không đi tỏ tình như dự định, nhưng ngày chủ nhật đó vẫn rút ít thời gian trở về nhà họ Tống một chuyến.
Tống Mạnh Hoa đã xuất viện, nhưng mỗi ngày vẫn không thể ngưng dùng thuốc như cũ, bác sĩ gia đình vẫn thường xuyên qua đo huyết áp.
Khi Tống Thanh Xuân đến, đúng lúc Tống Mạnh Hoa đang ngủ trưa, chị dâu Phương Nhu ở trong phòng bếp, nhìn chằm chằm quản gia nấu cháo thuốc.
Người đầu tiên nhìn thấy Tống Thanh Xuân chính là cô bé giúp việc mới tới không lâu, đó là cô gái được Phương Nhu d/đ’l’q;d đưa từ dưới quê lên, nhỏ hơn Tống Thanh Xuân một tuổi, bởi vì điều kiện gia đình không được tốt nên đã sớm nghỉ học, nhưng lại là người rất cơ trí, làm việc cũng đặc biệt chịu khó, rất biết làm cho người khác thích.
“Đại tiểu thư, cô mới về à?” Cô bé giúp việc cười hì hì, lên tiếng chào Tống Thanh Xuân, sau đó liền quay đầu về phía trong phòng bếp kêu một câu: “Bà chủ, đại tiểu thư về.”
Sau khoảng chừng nửa phút, Phương Nhu mới từ trong phòng bếp ra ngoài, trong miệng còn không quên hướng về phía quản gia dặn dò nhất định phải coi trọng độ lửa, sau đó mới nở nụ cười thân thiết nói một câu: “Thanh xuân, sao trở về mà không nói trước một tiếng?”
Đầu tiên, Tống Thanh Xuân gọi một tiếng chị dâu, sau đó mới giải thích: “Em chỉ đi ngang qua nhà, nhớ tới muốn lấy ít đồ, nên mới ghé vào.”
“Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Dạ ăn rồi.”
Phương Nhu gật đầu một cái, quan sát Tống Thanh Xuân một vòng từ trên xuống dưới: “Nhìn em gầy một chút, có phải ở chỗ đó……” Sau đó, sợ Tống Mạnh Hoa nghe thấy, Phương Nhu vẫn là cố ý hạ thấp giọng nói xuống một chút, đi tới bên tai Tống Thanh Xuân, nói tiếp: “…… ở chỗ Tô Chi Niệm, bị uất ức?”
“Không có, gần đây thân thể anh ấy không được tốt nên em phải chăm sóc anh ấy một thời gian, có thể đã không nghỉ ngơi tốt.” Tống Thanh Xuân cười một tiếng, trấn an Phương Nhu xong, sau đó chỉ chỉ trên lầu: “Chị dâu, em còn có việc gấp phải đi, cho nên lên lầu lấy ít đồ.”
Phương Nhu cười híp mắt nói: “Đi đi.”
Tống Thanh Xuân chạy lên, Phương Nhu vẫn còn ở phía sau cô, nói một câu: “Chậm một chút.”
Tuy rằng Tống Thanh Xuân không ở nhà họ Tống, nhưng phòng ngủ của cô đều có người quét dọn mỗi ngày, rất chỉnh tề sạch sẽ.