Cô trực tiếp ngồi xuống đất, men theo chiếc tủ bên tường, lôi ra một ngăn kéo nhỏ, bên trong có rất nhiều món đồ chơi bé bé xinh xinh.
Cô vô thức đổ ra vài thứ, sau đó đột nhiên rơi ra một lá thư, mở ra, bên trong có rất nhiều tờ giấy nhỏ.
Tống Thanh Xuân lần lượt lướt mắt qua một lần, đây chính là thư Tần Dĩ Nam viết cho cô khi còn học trung học.
Tống Thanh Xuân thả lại những tờ giấy đó vào phong thư xong, rồi nhặt những thứ khác nhét vào ngăn kéo, sau cùng trên mặt đất vẫn còn một phong thư màu trắng, phía trên ghi sáu chữ “Công ty Tống thị chuyên dụng”, Tống Thanh Xuân nhíu mày một phen, sau đó vẻ mặt vô cùng suy sụp.
Đó là thư của Tống Thừa.
Lúc trước nếu không phải là cô tận mắt nhìn thấy bức thư này, có đánh chết cô cũng không tin là Tống Thừa nhảy lầu tự sát.
Cô ngưng lại hồi lâu mới run rẩy cầm phong thư kia lên, sau đó từ từ rút tờ giấy trắng bên trong, mở ra, nhưng khi vừa nhìn thấy những nét chữ quen thuộc ấy của Tống Thừa, nước mắt cô lại không ngừng tuôn rơi.
Bức thư này, lúc trước cô đã đọc đi đọc lại không dưới 100 lần, nội dung bên trong cô gần như đã thuộc lòng, nhưng mỗi lần nhìn lại cô đều khóc đến đau lòng.
Tống Thừa vẫn luôn như ánh mặt trời, tính tình cũng cực kỳ tích cực, công ty Tống thị lại phát triển không ngừng, lại còn cưới được một người vợ đẹp như hoa, đã từng vô cùng viên mãn, lại còn d/đ’l/q;d chuẩn bị có em bé, mọi người nói xem, phải nghĩ như thế nào đây, cuộc đời của anh ấy hoàn hảo đến không thể tưởng tượng được, nhưng tại sao anh ấy lại nghĩ quẩn mà tự sát chứ?
Tống Thanh Xuân hít hít mũi, đọc lại một lần nữa nội dung bức thư.
Nhưng vẫn rất đau lòng, mặc dù không giống như lúc trước nhưng vì không có cách nào tiếp nhận được mà đau lòng.
Tống Thanh Xuân đọc tới câu “Thanh Xuân, thật ra anh vẫn chưa nói với em, mặc dù anh đối xử với em rất cay nghiệt, nhưng trong lòng anh, em cũng như mẹ đều là người con gái yêu ớt”, rốt cuộc cô không kiềm nén được mà bắt đầu nức nở.
Tống Thừa lớn hơn cô ba tuổi, nhưng lúc nào cũng thích tranh giành với cô, bắt nạt cô, cô luôn chê bai dè bỉu anh, nói anh không phải là một người anh tốt, sau đó không thèm gọi anh là anh, mỗi lần d/đ/l’q;d gọi đều là “Tống Thừa Tống Thừa”, rồi khi mỗi lần cô gọi “anh Dĩ Nam”, anh liền vô cùng tức giận túm cổ cô, kéo tới trước mặt anh, nộ khí đằng đằng nói: “Anh mới là anh của em!”
Câu nói ấy, anh nói rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng gọi anh một tiếng “anh”, mãi sau này khi anh mất, cô mới vô cùng hối hận, hối hận lúc trước mình đã không phải là một đứa em gái biết nghe lời, hối hận vì đã không gọi anh là anh trai mỗi ngày.
“Thanh Xuân, anh biết, nhất định em sẽ khóc, nhưng anh vẫn là thích em cười.”
“Thanh Xuân, lúc anh còn sống không được vui vẻ nên mới lựa chọn như thế này, em đừng trách anh nhé.”
“Thanh Xuân…”
Tống Thanh Xuân khóc không lên tiếng.”
Cô không nhìn rõ nữa, nhưng cô biết phía sau anh nói gì.
Tống Thanh Xuân khóc hồi lâu, rất lâu, mới ổn định tâm tình, cô giơ bức thư lên tiếp tục đọc, sau đó tầm mắt vừa nhìn đến hai chữ “Thanh Xuân”.
Không đúng… hai chữ Thanh Xuân này, tự nhiên lại viết đúng… từ nhỏ, mỗi khi viết tên của cô, chữ Thanh trong Thanh Xuân luôn thiếu một nét ngang.
( Thanh: 青)