Bóng đêm càng ngày càng sâu, nhiệt độ trên núi giảm xuống rất nhanh, xuyên qua tiếng gió đang gào thét bên tai Tống Thanh Xuân mơ hồ có thể nghe đứt khóc đứt quãng truyền vào trong tai.
Có lẽ lá do quá đau đớn mà trong đầu cô xuất hện một loại cảm giác rằng tiếng khóc đó không phải từ trong miệng mình phát ra.
Tống Thanh Xuân cũng không biết mình đã khóc qua thời gian rồi, chỉ biết là khóc đến lúc âm thanh của của mình cũng trở nên nghẹn đắng khàn khàn, toàn thân bị đông cứng chết lặng, hai hàm răng không ngừng run lẩy bẩy đập vào nhau, nước mắt giống như mênh mông vô tận, cứ thẳng một dọc chảy xuôi xuống dưới.
Cô ph kiềm chế rất nhiều mới miễn cưỡng ngưng lại dòng nước mắt, cô mờ mịt bất lực nhìn bốn phương tám hướng trong màn đêm bất tận kia, muốn đứng lên quay về trong xe, nhưng chỉ vừa mới nhúc nhích một chút, cả hai chân đều mềm nhũn khiến cả người khuỵ xuống ngồi chồm hổm ở trên con đường lớn lạnh lẽo.
Tống Thanh Xuân thử chống hai tay xuống đường nhiều lần nhưng đều không đứng dậy được, liền có ý định buông tha, dứt khoát đứng ở lối đi bộ, lúc này cô trông rất nhếch nhác, vành mắt ửng đỏ, liền nghĩ tới, lúc này mình giống như là đang nhớ lại hồi còn nhỏ, một lần cô vì ham chơi lạc đường, rồi cứ như vậy đúng một đêm tối đen cô không về nhà được, sau đó liền ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc, lúc cô cho là mình sắp khóc chết thì Tần Dĩ Nam tay cầm đen pin, miệng kêu”Tống Tống” xuất hiện.
Cho dù khi đó cô còn rất nhỏ, nhưng là cô thường nhìn thấy bộ mặt hốt hoảng của Tần Dĩ Nam nên cô cũng phần nào biết được bây giờ anh đang như thế nào, anh vừa thấy cô, liền bổ nhào đến quỳ gối trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực, không ngừng an ủi cô.
Cuối cùng anh cõng cô về nhà, tuổi cô tuy còn nhỏ nhưng lại nằm ở trên lưng của anh như một tiểu cô nương, lầm bầm một câu: “Anh Dĩ Nam, em cứ tưởng rằng em sẽ chết.”
Anh nói cái gì?
Tuổi thơ trong trí nhớ không còn rõ ràng, nhưng là, cô lại nhớ rõ từng lời mà anh nói.
Anh nói: “Sẽ không có chuyện đó đâu, Tống Tống, có anh ở đây, em sẽ không bao giờ bị bỏ rơi đâu.”
Khi đó cô cảm thấy anh chính là người duy nhất ở trên thế giới này cô có thể dựa vào.
Nhưng thời gian trôi, hiện tại cô phải ôm lấy vết thương to lớn mà nhớ tới lời nói “Có anh ở đây, em sẽ không bao giờ bị bỏ rơi” của người thiếu niên, câu nói đã tồn tại trong khoảng thời gian năm tháng dài đằng đẵng, lặng yên không một tiếng động, không chút thay đổi.
Sau khi khóc một trận thì tâm tình của Tống Thanh Xuân trở nên có chút vơi bớt, cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bởi vì quá lạnh, động tác của cô trở nên vô cùng chậm chạp, thật vất vả coi mới tìm được sô điện thoại của trợ lý, còn chưa có nhấn ra đi, liền có cuộc gọi tới.
Tống Thanh Xuân không nhìn rõ tên cuộc gọi đến hiện lên trên màn hình là ai, chỉ là ngay lập tức nghe được giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “A lô?”
Tô Chi Niệm…… Sao anh lại gọi điện thoại cho cô rồi?
Tống Thanh Xuân kinh ngạc một chút, sau đó mới giật mình nhớ ra bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi.
Chắc là anh trở về nhà, không thấy cô, cho nên mới gọi điện thoại tới?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân có chút trở nên bất an, cô dừng một chút, sau đó mới thận trọng nói: “Tô tiên sinh……”
Hai chữ “Xin lỗi” cô định nói còn chưa ra khỏi miệng, phía bên kia điện thoại Tô Chi Niệm đã mang theo giọng điệu có vài phần nghi ngờ: “cô đang ở bên ngoài?”
Tô Chi Niệm hỏi câu này là bởi vì từ trong ống nghe anh nghe được tiếng “vù vù” của gió thỏi vào điện thoại, nhưng sau khi hỏi xong anh mới chợt nhận ra, tiếng gió này vô cùng lớn, giống như là từ rừng núi hoang vắng truyền đến.