Tô Chi Niệm không có lên tiếng nữa, ôm lấy chăn bông đặt trên giường lúc nãy và gối đầu đi ra ngoài.
Động tác uống một ngụm sữa của Tống Thanh Xuân bỗng dưng dừng lại cô nhìn động tác kéo cửa ra ngoài của Tô Chi Niệm mà theo bản năng muốn mở miệng nói chuyện, kết quả lại không cẩn thận mà làm chính mình bị sặc, ho khan.
Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Xuân bởi vì ho khan mà đỏ lên, cô giở tay chỉ vào đệm chăn anh đang ôm, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng đều vì bị ho khan mà không nói được.
Chẳng qua trong chốc lát thì Tô Chi Niệm đã hiểu ý của cô, nguyên bản bước chân muốn đến chỗ cô lại dừng lại, mượn ánh đèn vàng ấm trong phòng ngủ mà bởi vì cô đột nhiên ho khan làm chút lo lắng hiện lên đã thu lại một chút, giọng nói nhàn nhạt nói: “Tôi đi phòng khách ngủ.”
Nói xong, Tô Chi Niệm mở cửa ra, anh bước ra bên ngoài nhưng giống như nghĩ đến cái gì đó mà lại ngừng bước chân, anh không quay đầu lại nhìn vào phòng cô, ánh sáng đèn chiếu lên mặt anh làm nổi bật lên da thịt hoàn mỹ không tỳ vết của anh. Anh mở miệng nói, giọng nói còn lạnh nhạt hơn hồi nãy nhưng lại mang theo một loại cảm xúc bất đắc dĩ không nói nên lời: “Cô cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, buổi tối tôi sẽ không vào.”
Cô cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, buổi tối tôi sẽ không vào…
Ngữ điệu khi anh nói những lời này, giống như những cơn ác mộng làm cô bừng tỉnh, anh tới phòng ngủ của cô, nói với cô “Tôi sẽ không động vào cô”, giọng nói đó là giống nhau như đúc.
Vốn Tống Thanh Xuân bởi vì anh vừa mới nói đi ngủ ở phòng khách mà lòng thoải mái hẳn, bỗng giờ lại nổi lên một cỗ không biết nói gì cùng không rõ tư vị.
Cô cảm giác rõ ràng là chỗ nào đó trong đáy lòng mình đã dao động, thậm chí mấy lần lời nói đã đến bên miệng nhưng lại bị cô đè lại trở về.
Cô nhìn theo sườn mặt của anh mà đôi môi giật giật, cuối cùng lại cái gĩ cũng không nói, chỉ khe khẽ cúi đầu mà ôm cốc sữa, cái miệng nhỏ uống từng ngụm.
Tô Chi Niệm cũng không nói gì nữa, cả người trong trẻo mà lạnh lùng đi ra phòng ngủ, cũng thuận tiện đóng cửa lại.
Ánh sáng trong phòng ngủ lại tối xuống, Tống Thanh Xuân một hơi đã uống xong sữa ấm, cô đặt cốc sữa trên tủ đầu giường rồi nằm lên giường, lật qua lật lại nhưng như thế nào cũng không ngủ được. Cuối cùng cô liền nghiêng người rồi ôm lấy chăn, nhìn chằm chằm cửa đang đóng kín, cô cắn môi trên, rõ ràng anh không cùng cô ngủ cùng một giường là điều cô hi vọng nhất, đúng là hi vọng của cô đã đạt được, vì sao đáy lòng lại là tư vị không nói rõ được như vậy chứ?
Hơn nữa vừa rồi cô điên rồi hay sao? Vậy là lại tại lúc khi anh nói buổi tối không vào, đáy lòng lại nổi lên chút xíu thương tâm, thậm chí còn có một loại xúc động, suýt chút nữa đã thốt ra điều xúc động đó, là cho anh cùng ngủ trên giường…
Tống Than Xuân nghĩ tới đây mà lòng càng thêm rối rắm, cô dùng sức kéo chăn, bao phủ lên chính mình thật chặt rồi thầm đếm cừu để gây buồn ngủ.
–
Đêm càng ngày càng khuya, càng ngày càng yên tĩnh.
Tống Thanh Xuân rõ rành mệt chết đi được nhưng mà đầu óc lại xoay chuyển không ngừng, giống như đang nằm mơ nhưng cũng không giống như đang nằm mơ, mơ thấy Tống Thừa cũng mơ thấy Tần Dĩ Nam, mơ thấy Tần Dĩ Nam lại mơ đến Tô Chi Niệm, cứ phản phản phục phục (*) lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lâu thì ý thức của Tống Thanh Xuân mới dần dần mơ hồ, nhưng mà không có hoàn toàn ngủ say thì Tống Thanh Xuân bỗng đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng: “Đình Đình!”
Giọng nói kia rất quen thuộc, cũng cực kỳ rõ ràng, giống như đang ở bên tai nói vậy. Tống Thanh Xuân trong lúc nửa tỉnh nửa mê nhíu nhíu mày, khi lông mày sắp thả lỏng thì lại nghe được tiếng “Đình Đình”, lúc này ngữ điệu so với khi nãy lại càng mạnh mẽ hơn, giống như ẩn giấu thống khổ gì đó, làm cho lòng cô mãnh liệt co rút một hồi, sau liền mở mắt.
— —— —— —-