Trái tim treo lơ lửng của Tô Chi Niệm rốt cuộc cũng hạ xuống, anh vừa định thở phào một hơi, vẻ mặt lại bắt đầu căng thẳng, bởi vì từ trong điện thoại, anh nghe thấy một tiếng vang nho nhỏ ngoài âm thanh Tống Thanh Xuân nấu cơm.
Âm thanh kia rất nhỏ rất mỏng manh, đừng nói là người bình thường, dù là người trời sinh có thính giác nhạy bén là anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy.
Âm thanh kia rất quỷ dị… Là âm thanh anh chưa từng nghe thấy trong biệt thự mà anh đã sinh sống hai năm qua.
Bởi vì Tống Thanh Xuân đang ở phòng bếp, tạp âm hơi lớn, mà anh lại đang ở trong công ty, phần lớn nhân viên thấy anh chưa tan tầm cũng đều ở lại tăng ca.
Âm thanh máy đánh chữ, âm thanh của người nghe điện thoại, âm thanh của những người đang nói chuyện phiếm trong phòng bán đồ uống, còn có âm thành còi xe trong giờ cao điểm tan tầm… Âm thanh rối loạn vô cùng quấy nhiễu thính giác của anh, khiến anh không thể nhận ra âm thanh nho nhỏ yếu ớt ở chỗ Tống Thanh Xuân rốt cuộc là âm thanh phát ra từ đâu.
Tống Thanh Xuân bật loa ngoài, đặt điện thoại lên tủ đựng bát, cô chờ thật lâu cũng không nghe thấy Tô Chi niệm nói chuyện, vừa rửa rau, vừa có chút nghi ngờ lại thử “Này” một tiếng, còn thuận thế gọi tên của anh: “Tô Chi Niệm?”
Tất cả sự chú ý của Tô Chi Niệm đều đặt lên âm thanh kỳ quái kia, anh có chút không để ý, “Ừ” một tiếng, lại không phản ứng.
Tống Thanh Xuân rửa thức ăn xong, tắt vòi nước, tuỳ tiện rút khăn giấy lau đôi tay ướt nhẹp, cầm điện thoại di động lên, giơ lên bên tai hỏi: “Anh gọi điện thoại là có chuyện muốn nói sao?”
Không còn tiếng nước chảy khiến Tô Chi Niệm có thể nghe thấy âm thanh kỳ quái kia rõ ràng hơn một chút.
Anh không vội trả lời Tống Thanh Xuân mà nín thở, hết sức chăm chú để ý đến âm thanh yếu ớt không dễ dàng phát hiện kia.
Hồng hộc… Tốc độ âm thanh lúc nhanh lúc chậm, có lúc còn phát ra tiếng thở dài… Rõ ràng là tiếng người hít thở, hơn nữa tiếng hít thở kia có chút nặng nề, có lẽ là tiếng hít thở của một người đàn ông!
Biệt thự kia là tài sản riêng của anh, không có ai biết ngoại trừ Đường Nặc, mà lúc này Đường Nặc đang ở ngay trong phòng họp, cho nên, người đàn ông kia… Là do cô mang về nhà sao?
Ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn đại sảnh lấp lánh ánh đèn trong toà nhà đối diện công ty đột nhiên lạnh xuống, ngay cả giọng nói cũng có chút nguội lạnh: “Trong nhà có người?”
Tống Thanh Xuân vốn muốn hỏi Tô Chi Niệm thêm lần nữa rằng tại sao anh không nói chuyện, kết quả cô chưa kịp mở miệng liền truyện của lê*quý#đôn@bị năm chữ khó hiểu của Tô Chi Niệm đánh cho mê mang.(tiếng trung là năm chữ nhưng dịch sang tiếng việt thì chỉ có bốn chữ nha mọi người^^)
Đầu tiên cô kinh ngạc đáp: “Cái gì?”, sau đó mới mờ mịt mở cửa phòng bếp, liếc nhìn vào phòng khách một cái, mới tiếp tục đầu óc mơ hồ mở miệng nói: “Không có nha… Trong nhà chỉ có một mình tôi thôi…”
Rời khỏi phòng bếp, không bị âm thanh máy thông khí làm ảnh hưởng, tiếng hít thở kia càng thêm rõ ràng vang lên bên tai Tô Chi Niệm.
Tiếng hít thở kia là từ trên lầu truyền tới…. Mà giọng nói của Tống Thanh Xuân không hề giống đang nói dối…
Trong đầu Tô Chi Niệm còn chưa phân tích được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng người hô hấp, bước chân của hắn lén lút, thỉnh thoảng dừng lại một chút…
Mi tâm Tô Chi Niệm nhíu chặt, sau đó liền nhanh chóng phản ứng kịp, hình như trong nhà anh đang có trộm.