Tô Chi Niệm nhíu nhíu mi tâm, chờ giây lát, xem cô vẫn không có dấu hiệu muốn chuyển động, anh liền xoay người lộn trở lại đứng trước mặt cô.
Từ sau khi mang thai, khi đi lại cô đã thay đổi thành giày đế bằng, nên so với anh đã thấp hơn rất nhiều. ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Anh hơi cúi đầu một chút, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao em không nói gì thế?”
Tống Thanh Xuân vẫn như người bị câm vậy, lúc này vẫn cứ giữ bộ dáng im lặng trầm mặc.
Tô Chi Niệm vô cùng kiên nhẫn chờ đợi. Nhìn bề ngoài dường như anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra anh đang che dấu sự bất an đang gợn sóng trong lòng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Không phải rốt cục là cô đã hiểu được khả năng siêu nhiên của anh như thế nào rồi chứ, nên cô muốn nói chuyện cùng anh chăng?
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào Tô Chi Niệm trong chốc lát. Cô phát giác anh không hề có ý định hay dấu hiệu muốn đụng vào mình, liền hơi thoáng giơ tay lên một cái.
Cô chỉ làm một cử động rất nhỏ như vậy, làm cho thân thể Tô Chi Niệm căng cứng lại, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn trong lòng chậm rãi thoáng buông lỏng ra một chút. Sợ rằng từ đáy lòng cô đọc được những tin tức không tốt, anh chần chờ một lát, vươn tay ra cầm lấy tay của cô.
“Tô Chi Niệm, anh có thể hiểu được em đang nói những gì không? Nếu như có thể, hãy nhìn về phía em chớp chớp mắt nhé.” Vẻ mặt Tống Thanh Xuân lạnh nhạt, cô thoáng nhìn qua Tô Chi Niệm, đối với người khác thì không thể hiểu được những suy nghĩ nội tâm của cô, di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m nhưng đối với anh, thì cô lại đang thầm lén thổ lộ những ý muốn của mình.
Tô Chi Niệm vừa hướng về phía Tống Thanh Xuân vừa chớp mắt một cái, trong lòng Tống Thanh Xuân liền lập tức hiện lên một ý nghĩ mới mẻ gì đó: “Chiếc thắt lưng màu lam, vòng tay trân châu màu trắng, chiếc váy dài màu tím, chiếc áo khoác màu đỏ chót…”
Đôi mắt của Tô Chi Niệm lay động, tiếp tục chớp chớp, diễnđàn✪lê✪quýđôn một lát sau mới phản ứng lại được. Không biết nơi sâu kín trong lòng, cô cứ lải nhải đếm nhiều đồ như vậy là có ý gì nhỉ?
Hai người lúc nãy đã đứng ngay lối ra vào nơi mặt tiền của cửa hàng, làm cho khách hàng ra ra vào vào phải đi đường vòng. Nhân viên bán hàng của cửa hàng đã nhịn từ lâu rồi, giờ không nén nổi nữa tiến lên phối hợp: “Tiên sinh, tiểu thư, thật xin lỗi, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn phiền hai người có thể đứng dẹp vào bên cạnh một chút có được hay không?”
Tống Thanh Xuân không có phản ứng gì, trong lòng toàn tâm toàn ý ở đáy lòng tiếp tục lải nhải: “…Giày cao gót màu hồng nhạt, ví xách tay khảm kim cương, bao điện thoại làm bằng da hươu …”
Tất cả chú ý của Tô Chi Niệm đều đang đặt vào những lời nói trong lòng của Tống Thanh Xuân, nên anh cũng như cô, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nhắc nhở của nhân viên bán hàng.
Người nhân viên bán hàng bị hai người không hề để ý tới liền thoáng có vẻ xấu hổ, lại mở miệng lần nữa: “Tiên sinh…”
Lần này ngữ điệu nói của nhân viên bán hàng có chút cao giọng, cắt đứt ý nghĩ của Tống Thanh Xuân, trong lòng của cô hiện lên một chút nho nhỏ không được vui, không sao nhịn được, thầm phun ra một câu: “Thực là phiền phức.”
Đọc được những suy nghĩ trong lòng nghĩ của cô, Tô Chi Niệm, không hề nghĩ ngợi gì liền bỗng dưng quay đầu, liếc mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng. Ánh mắt của người đàn ông lạnh như băng đầy vẻ thờ ơ tĩnh lặng, hàm chứa đậm đặc sự cảnh cáo. Áp lực cưỡng bách mạnh mẽ bề ngoài của anh làm cho người nhân viên bán hàng trong nháy mắt liền khẩn trương ngậm miệng lại, đến thở mạnh cũng không dám thở nữa.
Tô Chi Niệm lại nhìn về phía Tống Thanh Xuân một lần nữa.
Tống Thanh Xuân tiếp tục vừa cố gắng duy trì giữ vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, vừa thầm trò chuyện trong lòng với anh: “… Chiếc vòng cổ cỏ bốn lá, khuyên tai màu vàng…Còn nữa, chiếc túi mẫu mới ra đang treo lủng lẳng ở đằng kia…”
Biểu cảm trên mặt của hai người đều không lộ ra sự phập phồng quá lớn, chỉ có hai đôi mắt cứ nhìn vào nhau.
Hình ảnh như vậy, rơi vào ánh mắt của người đi lại ngoài thấy như có điểm gì đó, tựa như hai người yêu đương mà không thể đến được với nhau, đang nhìn nhau thâm tình.
Từng người qua lại đều không kiềm chế nổi đều phải quay đầu nhìn lại, nhìn Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cứ ngắm nhìn nhau như vậy mà không sao giải thích được.
Bởi vì hai người giữ nguyên không hề động đậy giữ nguyên tư thế như vậy trong một thời gian quá dài, cho nên người qua đường đi dạo phố đều thoáng dừng bước, xúm lại quây thành một vòng tròn, đứng cách một khoảng để xem.
Hai người cũng không chút để ý tới ánh mắt khác thường của thế giới bên ngoài, cứ đắm chìm trong thế giới mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được những lời trao đổi với nhau.