Tống Thanh Xuân bị hôn đến chân mềm nhũn, còn chưa đi hết cầu thang đã không lết nổi bước chân, tay nắm lấy vai Tô Chi Niệm còn người rớt xuống dưới.
Tô Chi Niệm ôm chặt eo cô, cô thuận thế dựa cả người vào anh, cơ thể cô mềm nhũn như vũng nước khiến Tô Chi Niệm đỏ con mắt. Anh hút một ngụm khí lạnh đè cô trên tay vịn cầu thang, liều chết triền miên gặm cằm tinh tế của cô, một đường xuống dưới từng tầng từng tầng dẫn ra luồng lửa nóng vô tận, cơ thể Tống Thanh Xuân run rẩy nóng lên.
Theo một tiếng xé rách vải dệt, Tống Thanh Xuân cảm giác trước ngực mình chợt lạnh, sau đó một lớp dày dấu vết ẩm ướt nóng bỏng rơi trên đó.
Theo bản năng cô dựa vào lòng anh càng sâu, kết quả lại khiến anh càng kề sát vào da thịt cô, cô giật nảy mình muốn trốn tránh ra phía sau.
Động tác dựa vào đơn giản như vậy khiến anh kêu rên một tiếng hung hăng cắn da thịt cô, rồi trực tiếp nâng mông cô lên, vừa đặt trước cửa động ướt chèm nhẹp của cô vừa sải bước giẫm xuống cầu thang đi lên hành lang lầu hai.
“…. Tô Chi Niệm… Anh nhẹ một chút….” Anh cắn rất mạnh, lúc nặng lúc nhẹ khiến cô hô lên, giọng mềm mại trầm thấp quanh quẩn trong hành lang yên tĩnh đầy hương vị triền miên.
Mắt Tô Chi Niệm càng đỏ lợi hại, anh nhấc chân đá cửa phòng ngủ, bước hai bước về phía trước rồi bỗng thả tay cô đang giữ chặt phía sau lưng. Cô hoàn toàn không có lực chống đỡ hét lên một tiếng, người liền ngã ngửa ra sau, lộ ra một mảng cảnh xuân kiều diễm trước mặt anh, khiến anh bộc phát thú tính bổ nhào về phía trước đè chặt cô lên trên giường, một lần nữa cắn nhẹ lên chỗ anh vừa tham lam quyến luyến liếm qua.
Giọng cô thở gấp khó chịu càng lúc càng dồn dập như mưa dày hạt, từng đợt từng đợt phả lên vành tai anh, đầu óc anh chấn động mê mẩn, động tác càng lúc càng thô bạo gấp gáp.
Trong cơn tình cảm mãnh liệt thiêu đốt kịch liệt, một chiếc lại một chiếc quần áo bị xé rách biến thành mảnh nhỏ rơi xuống giường.
Anh đè lên cơ thể mềm mại của cô, cô quấn quít lấy eo cường tráng của anh, toàn bộ bên trong phòng bắt đầu nổi lên tiếng thở dốc ái muội quẩn quanh, có của anh cũng có của cô, trộn lẫn vào nhau biến thành tiếng ngâm mị hoặc nhất.
Anh không vội đánh chiếm cô mà giở trò xấu trêu đùa cô, trong thế tấn công mãnh liệt của anh cô hóa thành một vũng nước mềm mại. Cô để mặc anh muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng giơ tay lên ngăn cản lực đạo của anh, nhẹ nhàng như là đang dụ dỗ.
Cô liên tục phát ra tiếng hừ lạnh trầm thấp dịu dàng vô cùng hấp dẫn người khác, khiến anh càng hứng thú, ngực phập phồng càng lợi hại, anh chống đỡ lên hai chân cô chen lách vào khe bên trong.
Có chút mệt nhọc, khi cô kháng cự anh cúi đầu mổ nhẹ lên mặt cô, vừa mới chuẩn bị thêm chút sức khóe mắt liếc thấy một quyển sách rơi bên gối.
Bốn chữ này như sấm sét giữa trời quang hung hăng nổ bên tai anh.
Tay Tô Chi Niệm chống trên giường dùng sức cuộn lại, sắp bị vo tròn thành một khối, anh dùng sức thở trầm đục hổn hển, bản thân mạnh mẽ từ trên người cô đứng dậy sau đó mang theo buồn bực đầy người bò tới bên cạnh người cô.
Anh bỗng dừng động tác khiến cô đang ý loạn tình mê mờ mịt cau mày, qua một lúc lâu mới hé mắt ra nhìn về phía anh.