Vừa cảm giác vào giấc mộng đẹp lúc Tống Thanh Xuân tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Tô Chi Niệm đã sớm tỉnh lại nhưng không rời giường đi làm.
Hai người tiếp tục ngả nghiêng nằm trên giường một lúc, sau đó Tống Thanh Xuân xuống giường trước để đi rửa mặt.
Lúc đi ra Tô Chi Niệm đã từ trên giường ngồi dậy dựa vào trên đầu giường nghe điện thoại, từ trong nội dung nói chuyện của anh Tống Thanh Xuân có thể nhận ra là đang bàn chuyện công việc.
Tống Thanh Xuân không quấy rầy Tô Chi Niệm, cô đi tới bên giường nắm tay anh nói với anh cô đi xuống lầu nấu chút đồ ăn, sau khi thấy anh gật đầu cô xoay người rời đi.
Buổi sáng không dậy, chưa ăn bữa sáng nên trong bụng đã réo ầm ĩ, Tống Thanh Xuân làm hai chén mì nước đơn giản, lúc vừa mới chuẩn bị lên lầu gọi Tô Chi Niệm thì chuông cửa vang lên.
Tống Thanh Xuân không bước lên lầu nữa mà xoay người đi ra cửa.
Từ camera giám sát trước cửa, Tống Thanh Xuân nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, trong tay cầm một cái hộp lớn tới để gửi hàng chuyển phát nhanh.
Lúc trước từng có kinh nghiệm suýt chút nữa bị nhân viên chuyển phát ám sát nên có lẽ sinh ra ám ảnh, Tống Thanh Xuân nhận đồ nhưng vẫn không nói chuyện trực tiếp với nhân viên chuyển phát nhanh. Cho nên vẫn như mọi khi, cô bảo nhân viên chuyển phát đặt đồ trước cửa phòng, đợi sau khi nhân viên chuyển phát rời đi Tống Thanh Xuân mới mở cửa bê cái hộp vào trong.
Hộp đóng gói vô cùng lạ lùng, mặt trên viết dòng chữ LAMER, điều này chứng tỏ cho Tống Thanh Xuân biết có thể đây là mỹ phẩm mà bản thân mình đặt trên trang Website Offical mấy ngày trước.
Cô nóng lòng mở hộp chuyển phát nhanh nên không lên lầu gọi Tô Chi Niệm, chỉ ngẩng đầu gọi với lên trên lầu: “Ăn cơm thôi.”
Cô đặt hộp chuyển phát nhanh lên trên bàn trà đứng dậy vào phòng bếp lấy kéo.
Hộp chuyển phát nhanh gói cực kỳ kín đáo, ba tầng trong ba tầng ngoài.
Trước tiên Tống Thanh Xuân bỏ đi lớp giấy bên ngoài hộp, bên trong là hộp quà tặng xanh biếc LAMER tinh tế đẹp đẽ.
Bên ngoài lại có một nơ bướm, Tống Thanh Xuân giữ chặt hộp mở nơ bướm, vươn tay sờ vào trong hộp….
—
Sau khi Tô Chi Niệm cúp điện thoại liền xốc chăn lên vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc mới đánh răng được một nửa dưới lầu liền truyền đến tiếng chuông cửa, theo bản năng anh muốn xuống lầu kết quả lại nghe giọng Tống Thanh Xuân bảo nhân viên chuyển phát nhanh đặt đồ ở cửa.
Tô Chi Niệm dừng bước súc miệng, trong quá trình anh mở vòi nước rửa mặt trước tiên anh nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân gọi anh một câu “Ăn cơm thôi,” sau đó là nghe thấy tiếng cô gỡ bỏ đồ đạc.
Tắt vòi nước tiếng động trong tai Tô Chi Niệm càng rõ ràng hơn, ngoại trừ tiếng động Tống Thanh Xuân lấy đồ ra còn có tiếng động soàn soạt ma sát vào nhau.
Rất nhẹ, rất yếu ớt ngay tại trong biệt thự của anh.
Loại âm thanh này khiến người nghe sởn tóc gáy, ớn lạnh nổi lên bốn phía.
Động tác lau mặt của Tô Chi Niệm dừng lại, sau đó anh nhíu chặt chân mày.
Anh tập trung tinh thần chú ý tới tiếng động này được một lúc, sao đó đang vừa mới chuẩn bị cầm khăn lông tiếp tục lau mặt, anh bỗng nhận ra tiếng động này từ chỗ nào truyền tới.
Trái tim anh hung hăng đập lộp bộp, không hề nghĩ ngợi liền kéo cửa phòng tắm nhảy ra bên ngoài vọt tới trước cửa phòng ngủ. Người còn chưa xuống lầu đã hét lên trước với Tống Thanh Xuân ở dưới lầu: “Đừng nhúc nhích!”
Tống Thanh Xuân vừa mới mở được một nửa đã bị tiếng gào thét bất thình lình của Tô Chi Niệm khiến phát hoảng, cô buồn bực quay đầu, còn chưa nói được câu gì Tô Chi Niệm đã chạy xuống cầu thang đi tới trước mặt cô.