Ngay cả thở Tô Chi Niệm cũng không thở đều, dứt khoát cầm bàn tay đang đặt trên hộp của cô kéo lùi mấy bước mới dừng lại.
“Sao vậy….” Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm kéo hơi lảo đảo nhào vào lòng anh, sau khi đứng vững cô mới nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tô Chi Niệm cúi đầu ý bảo Tống Thanh Xuân chớ có lên tiếng rồi ánh mắt nhìn chăm chú vào hộp quà tặng trên bàn trà.
Bên trong phòng rất im ắng, Tống Thanh Xuân không nghe thấy có tiếng động gì khác thường, chờ lát sau Tống Thanh Xuân quay đầu vừa định hỏi dò Tô Chi Niệm một câu thì chứng kiến vẻ mặt anh nghiêm túc mà lại lạnh lùng, lời nói đến bên miệng chợt dừng lại, sau đó lúc thì nhìn anh lúc thì nhìn cái hộp quà tặng kia.
Qua một lúc Tô Chi Niệm nới lỏng cô tay Tống Thanh Xuân bước chầm chậm đi về phía hộp quà tặng.
Anh khom người cúi sát lỗ tai vào hộp quà, tập trung tinh thần nghe thêm một lúc, xác định quả nhiên tiếng động kia là từ trong hộp này truyền tới, lúc này mới nhíu chặt mày.
“Có vấn đề gì sao?” Tống Thanh Xuân không hiểu vì sao cũng bước lên phía trước vài bước nhẹ giọng hỏi.
Tô Chi Niệm không nói gì, kéo Tống Thanh Xuân đang đứng trước mặt mình ra phía sau, dùng cơ thể mình ngăn cản cô. Sau đó nhìn trái nhìn phải một vòng cuối cùng liền nắm tay Tống Thanh Xuân đi vào nhà bếp xách một chiếc ghế gỗ đi ra.
“Anh kéo ghế ra làm gì?”
“Đó là mỹ phẩm em đặt trên trang Website Offical mấy hôm trước.”
“Rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm im lặng không nói gì từ đầu đến cuối, âm thầm cằn nhằn anh.
Sắc mặt Tô Chi Niệm âm u vô cùng dọa người, đối với lời Tống Thanh Xuân nói thủy chung không đáp lại.
Chắc anh lại mất hứng, quăng ghế dựa vào trong vườn rồi dắt Tống Thanh Xuân trở lại nhà, sau đó dừng lại mở miệng dùng giọng điệu hơi nóng nảy nói với cô: “Em ở yên trong phòng đừng chạy lung tung.”
Nói xong Tô Chi Niệm thả tay Tống Thanh Xuân đi tới trước bàn trà, cầm hộp quà có khắc chữ LAMER màu xanh lên.
“Tô Chi Niệm, anh muốn cầm đồ em mua đi đâu vậy?” Theo bản năng Tống Thanh Xuân cất bước đuổi theo Tô Chi Niệm.
Lúc Tô Chi Niệm đi ra khỏi cửa phòng, lại dùng giọng đặc biệt nghiêm túc dặn dò Tống Thanh Xuân đang đi phía đằng sau: “Đừng ra khỏi phòng!”
Giọng điệu của anh vô cùng sắc bén khiến Tống Thanh Xuân hoảng sợ theo bản năng đứng im trước cửa phòng.
Cô thấy Tô Chi Niệm ôm hộp quà dè dặt cẩn thận đi vào bãi đất trong vườn, sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt đất rồi lùi lại bên cạnh chiếc ghế dựa lúc nãy anh mang tới.
Lúc Tống Thanh Xuân còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Tô Chi Niệm tính làm gì thì người đàn ông bỗng xách ghế dựa, dùng sức đập lên chiếc hộp quà vừa mới đặt vào trong vườn.
Tô Chi Niệm gần như là dùng hết sức lực toàn thân, chiếc ghế dựa rơi xuống đất trực tiếp biến thành những mảnh gỗ vụn nát.
Tiếng động lớn phát ra khiến Tống Thanh Xuân rung động lúc lắc người, sau đó thất chiếc ghế dựa chia thành ‘bảy mảnh tám tấm’ nằm trên đất trước mặt Tô Chi Niệm. Còn chiếc hộp quà màu xanh kia đã bị đập không còn hình dạng, bên trong có thứ chất lỏng sền sệt máu me be bét chảy ra ngoài.
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm đi qua đống máu thịt trộn lẫn vào nhau trên đất mới giẫm xuống bậc vội vàng đi xuống. Nhưng cô vừa đi được hai bước, khi thấy rõ hình ảnh trên mặt đất ngay lập tức liền quay lưng lại.