Tống Thanh Xuân nhìn Phương Nhu, không nói không cười.
Đối mặt với sự lạnh lùng của Tống Thanh Xuân, Phương Nhu thờ ơ cong môi lên.
Cô ta mỉm cười không còn là nụ cười dịu dàng như nước Tống Thanh Xuân quen thuộc, mà là nụ cười mang theo sự châm biếm sâu sắc.
Cô ta dựa vào bàn cơm, bưng ly có chân dài chậm rãi lắc lư hai lần, sau đó không nhanh không chậm đưa tới bên môi nhấp một ngụm.
Cô ta uống hết non nửa ly rượu vang rồi có lẽ cảm thấy một mình uống rất không lễ phép nên cầm ly rượu vang lên tao nhã đi tới trước tủ lạnh, tìm một chai nước ép hoa quả tương đối dinh dưỡng trong tủ lạnh ném cho Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân không đón chai nước hoa quả lạnh, nhìn chằm chằm Phương Nhu mí mắt khẽ chớp hai cái, mở miệng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Là cô bảo tài xế xe taxi đưa tôi đến chỗ này?”
Phương Nhu nuốt ngụm rượu vang trong miệng, than một tiếng vì chất lượng quá ngon, sau đó nhìn về Tống Thanh Xuân thoải mái gật đầu, thẳng thắn thành khẩn không che giấu chút gì, “Đúng vậy.”
“Cô muốn làm gì?”
Phương Như làm như nghe được một câu chuyện nực cười nhất, nhếch khóe môi cúi đầu cười hai tiếng, một giây sau vẻ mặt cô ta trở nên lạnh như băng, giọng điệu thì như tới từ địa ngục, nói ra thấy lạnh cả người: “Muốn mạng của cô.”
Phương Như từng muốn mạng Tống Thanh Xuân vô số lần, chỉ tiếc là chưa lần nào thực hiện được.
Tống Thanh Xuân cũng biết Phương Nhu vẫn luôn muốn dồn cô vào chỗ chết, nhưng khi cô nghe được bốn chữ “Muốn mạng của cô” từ trong miệng cô ta, vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Phương Nhu, nhìn hồi lâu không chớp mắt, mới mở miệng hỏi vấn đề mà mấy ngày qua cô quan tâm nhất: “Anh tôi là cô giết sao?”
Đầu ngón tay cầm ly rượu vang của Phương Nhu run lên một cái, cô ta hạ mí mắt, trong nháy mắt kia hình như có sự thê lương nhàn nhạt từ trên cơ thể cô ta tràn ra ngoài, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, rất nhanh cô ta liền nhếch môi cười lạnh, chậm rãi uống ngụm rượu vang rồi gật đầu, dùng giọng điệu thoải mái như đang nói chuyện thời tiết nói: “Đúng vậy, Tống Thừa là tôi giết.”
Giọng điệu cô ta nhẹ nhàng như vậy, lại giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm rất sâu vào trái tim Tống Thanh Xuân, khiến giọng nói Tống Thanh Xuân vẫn luôn bình tĩnh kể từ lúc Phương Nhu đi vào, đã bắt đầu run rẩy cuộn sóng: “Vì sao cô phải giết anh ấy, anh ấy đối xử rất tốt với cô cũng không phải cô không biết, cô….”
Cơn tức giận khiến Tống Thanh Xuân nói được một nửa liền ngừng lại.
Ngược lại Phương Nhu giống như không cảm nhận được sự giận dữ của cô, vừa tiếp tục thong thả uống rượu vừa cười tủm tỉm, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi kể Tống Thừa bị cô ta hại chết ra sao: “…… Nói thật cho cô biết, từ ngày đầu tiên tôi quen biết với Tống Thừa đã không nghĩ tới muốn sống hòa thuận với anh ta. Tôi trăm phương ngàn kế tiếp cận anh ta, làm bạn gái của anh ta, làm vợ của anh ta, chẳng qua chỉ vì để tiến vào cửa chính nhà họ Tống các cô, tất nhiên không thể bỏ qua chuyện muốn mạng của Tống Thừa….”
Tống Thanh Xuân tức đến nỗi cơ thể run rẩy, cô nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển mấy hơi mới miễn cưỡng mắng được một câu: “Phương Nhu, cô… Quả thật không phải người!”
“Giết Tống Thừa, đã bảo là không phải người?” Phương Nhu cúi đầu nở nụ cười khanh khách, cô ta như đang cười nhạo, giọng điệu lanh lảnh tiếp tục nói: “…. Tôi đây còn giết Đường Noãn thì sao? Cô có biết không, trước khi chết Đường Noãn tới tìm tôi là muốn giúp cô lấy được chứng cứ tội phạm tội giết người, chỉ tiếc….”