Giọng điệu của Phương Nhu trở nên có chút giễu cợt, trong câu chữ luôn mang theo giọng cười cao ngạo xem thường: “… Chỉ bằng cô ta ư? Muốn đấu với tôi cô ta còn non lắm. Lúc trước cũng chỉ vì một câu nói cô và Tô Chi Niệm ngủ cùng nhau của tôi mà trong chớp mắt cô ta liền xôn xao truyền chuyện xấu trong trường học….”
“Haiza… quả thật đúng là ngu xuẩn không có đầu óc, loại ngu xuẩn như vậy cũng xứng để làm quân cờ cho người ta sử dụng!”
Thì ra đêm hôm đó ở thời cấp ba cô ở cùng Tô Chi Niệm, là bị cô ta truyền ra ngoài….
Thì ra đêm đó Đường Noãn chết là vì muốn giúp cô, nếu cô ta vẫn chán ghét cô như trước thì có phải cô ta sẽ không chết?
Tống Thanh Xuân không nói rõ rốt cuộc là mình khó chịu hay là đau đớn, dưới đáy lòng cô không ngừng tự nhủ bản thân đừng nóng giận, đừng nóng giận, đợt lát nữa mọi chuyện sẽ kết thúc. Hôm nay cô đi qua đây chẳng phải là vì tự mình đối mặt với Phương Nhu, lấy được chứng cứ cô ta phạm tội giết người sao?
Nhưng cho dù Tống Thanh Xuân đã suy nghĩ tất cả mọi thứ, nhưng ngực cô vẫn không chịu khống chế trở nên phập phồng bất ổn.
“Đây là cô đang phẫn nộ thay Đường Noãn sao? Cô thật đúng là khoan hồng độ lượng, cô ta đã từng muốn hạ độc cô đấy…” Trong miệng Phương Nhu Ý tràn đầy ý trào phúng.
“Điều này cũng là đã từng, cuối cùng cô ấy vẫn không làm vậy, không phải sao? Cô ấy là người, là người thì chắc chắn sẽ phạm sai lầm, mà người từng phạm sai lầm hẳn nên có cơ hội được tha thứ một lần, còn cô? Cô không giống với cô ấy, cô ngay cả người cũng không phải!”
“Tôi có phải người hay không! Đã từ lâu rồi tôi đã không nghĩ tới chuyện làm người….” Phương Nhu khinh thường cười, tiếp tục vứt cho Tống Thanh Xuân một quả bom lớn: “… Dù sao, tôi vừa gả cho Tống Thừa không bao lâu thì tôi đã giết chết mẹ chồng của tôi…..”
Mẹ chồng của tôi… Mẹ cô?
Tống Thanh Xuân gần như sụp đổ, giọng the thé mắng một câu “Phương Nhu, tao muốn giết mày,” sau đó đứng dậy cầm chiếc gối dựa trên ghế sofa ném về phía Phương Nhu.
Phương Nhu không tránh cũng không trốn, chứng kiến Tống Thanh Xuân phẫn nộ hình như cô ta rất vui vẻ, vẻ mặt vô cùng gian ác uống rượu. Rồi ra vẻ như đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè, kể lại toàn bộ quá trình cô ta giết mẹ cô như thế nào cho Tống Thanh Xuân biết.
Mãi cho đến khi cô ta nói hết không còn gì để nói nữa, Phương Nhu mới cầm ly thủy tinh trong tay nện mạnh xuống mặt đất, rồi gần như đập nát tất cả đồ đạc có thể đập được trong phòng, sau đó giẫm chân bước về phía Tống Thanh Xuân.
“Tôi cũng nói xong chuyện nên nói, bây giờ cô cũng nên thẳng thắn vô tư đón nhận cái chết đi thôi?” Lúc này giọng điệu Phương Nhu lại trở nên dịu dàng mà Tống Thanh Xuân quen thuộc, nhìn vẻ mặt cô ta cũng vô cùng thân thiết. Nhưng trong tay cô ta chẳng biết từ lúc nào có có thêm một khẩu súng, họng súng tối đen như mực nhắm ngay đầu Tống Thanh Xuân.
Vừa mới nãy Tống Thanh Xuân như đang nổi điên, lúc nhìn thấy họng súng đen ngòm kia bỗng chốc yên tĩnh lại.
Cô nhìn chằm chằm vào họng súng tùy theo hành động của cô mà bất cứ lúc nào cũng có thế nhắm ngay mi tâm cô, chầm chậm đứng thẳng người.
Dường như Phương Nhu tiêu tan hết tất cả sự kiên nhẫn của mình, chỉ nghỉ đến đánh nhanh thắng nhanh, đầu ngón tay cô ta chạm vào cò súng.
Theo tiếng lên đạn giòn giã vang lên, trái tim Tống Thanh Xuân bỗng vọt lên cổ họng.
Súng trong tay Phương Nhu kè sát trước mắt cô, cô cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay cô ta đè lên cò súng càng lúc càng tăng thêm lực đạo.