Tô Chi Niệm nhận thấy thân thể của Tống Thanh Xuân cứng ngắc, mi tâm nhăn lại mạnh hơn.
“Chẳng lẽ em bị thương…………….” Tô Chi Niệm chưa nói dứt lời, nhìn chằm chằm ánh mắt của Tống Thanh Xuân, nháy mắt anh nhận ra, ngừng nói tiếp, theo ánh mắt của Tống Thanh Xuân.
Phương Nhu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, biểu tình phức tạp vô cùng, cô ta lẩm bẩm: “Sao lại thế này, sao lại thế này?”, sau đó ngẩng đầu, nhìn Tống Thanh Xuân cùng Tô Chi Niệm, nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt cừu hận muốn giết chết bọn họ ngay lập tức.
“Là cô làm? Hay là cậu làm?” Ánh mắt Phương Nhu, vòng quanh Tống Thanh Xuân cùng Tô Chi Niệm, chống lại ánh mắt của Tô Chi Niệm: “Là cậu? Là cậu đúng không? Cậu đã làm gì tôi? Cậu……..”
Phương Nhu nói xong, phát điên cầm cái ghế, ném về phía Tô Chi Niệm cùng Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm theo bản năng chắn trước mặt Tống Thanh Xuân, né qua bên cạnh, cái ghế đập vào cửa sổ của du thuyền, thủy tinh vỡ vụn, rầm rung động.
Tô Chi Niệm vừa phòng bị Phương Nhu tiếp tục nổi điên, vừa nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Tống Thanh Xuân: ”Ghi âm xong chưa?”
“Ghi âm xong rồi.”
“Chúng ta đi ra ngoài trước, chắc cảnh sát cũng sắp tới rồi…………..”
Tô Chi Niệm vừa dứt lời, Phương Nhu mở miệng lên tiếng: “Muốn chạy? Đi lên du thuyền này, các người còn muốn xuống? Tôi nói cho hai người biết, không có cửa đâu!”
Phương Nhu bình tĩnh nói, không biết từ khi nào cầm cái điều khiển từ xa, du thuyền đang đứng ở bờ biển, hung hăng rung động, sau đó phát ra tiếng ong ong ong, du thuyền giống như uống thuốc lắc, đi ra biển khơi.
“Không xong!” Tô Chi Niệm thầm rủa một tiếng, mắt híp lại, điều khiển từ xa đang ở trong tay của Phương Nhu, anh dựa theo hướng đứng, Tô Chi Niệm rất nhanh nhấn hai nút, du thuyền không có dấu hiệu dừng lại.
Anh không khống chế được ý thức của Phương Nhu, lần này có vẻ thanh tỉnh, tuy rằng cô ta không biết tột cùng là thế nào, không nói nhiều đi thẳng vào vấn đề: “Đừng uổng phí sức lực, trước khi Tống Thanh Xuân lên du thuyền, tôi đã động tay vào du thuyền này rồi, không thể dừng lại được, cho dù cảnh sát tới đây, trong thời gian ngắn cũng không đuổi kịp chúng ta, thời điểm bọn họ đuổi tới, phỏng chừng chúng ta cũng đã vùi thân dưới đại dương này……………”
Phương Nhu càng nói càng kích động, nói đến cuối cùng, hưng phấn cười lên.
Tiếng cười của Phương Nhu, làm người nghe sợ hãi, Tống Thanh Xuân nắm chặt áo của Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nhận thấy cô bất an, lặng lẽ vươn tay, cầm tay cô.
Phương Nhu cười một lúc, cuối cùng cũng ngừng lại, cô ta giơ tay lên, lau nước mắt ngay khóe mắt, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân cười cười mở miệng nói: “Lúc nãy tôi vừa nổ súng, cô có chuyện muốn hỏi tôi sao?”
“Thật may, lúc này, trước khi ba người chúng ta vùi thân dưới đại dương sâu thẳm, tôi cũng có tin tức muốn nói với cô…………..”
Nói xong, Phương Nhu đi tới tấm vải che màu đỏ, cầm tấm vải đó ra, bên trong máy tính bảng là phòng khách nhà họ Tống.
Tống Mạnh Hoa đang ôm ngực, sắc mặt tái nhợt ngồi trên sô pha, cánh môi run run, nước mắt trên khoé mắt không ngừng chảy xuống.