“Tôi đã nói bao nhiêu lần, cô gọi tôi Thanh Xuân được rồi, không cần gọi là cô Tống đâu.”Tống Thanh Xuân nhìn Trình Thanh Thông, giả vờ giận dỗi.
“Cũng đúng…” Tần Dĩ Nam vừa nằm xuống sau khi ăn cơm chợt ngồi dậy.
Trình Thanh Thông vừa đỡ Tống Thanh Xuân ngồi xuống ghế sô pha, thấy anh ta như vậy, cô ta vội chạy đến bên giường, lấy hai cái gối để đỡ lưng cho Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam bị hành động của Trình Thanh Thông làm cho kinh ngạc một hồi lâu. Anh ta cúi mặt xuống, nở nụ cười dịu dàng, nói, “… Em không cần gọi cô ấy là cô Tống đâu, nghe xa cách lắm. Nếu không thích gọi Thanh Xuân, em cứ gọi Tống Tống giống anh đi.”
“Dạ.” Trình Thanh Thông gật nhẹ đầu, lên tiếng, sau đó nhìn qua Tống Thanh Xuân, “Cô có muốn uống nước không?”
“Không cần đâu, tôi đến để tặng quà mà…” Tống Thanh Xuân cười, khoát tay, sau đó lấy ra một cái túi rất to, đưa đến trước mặt Tần Dĩ Nam. “Anh Dĩ Nam, hôm nay là sinh nhật anh, tặng anh quà sinh nhật này.”
Trình Thanh Thông vội vàng tiến lên phía trước, nhận lấy, sau đó lại đi đến bên cạnh Tần Dĩ Nam, đưa túi quà cho anh ta.
Tần Dĩ Nam không vội mở, nói một tiếng cảm ơn với Tống Thanh Xuân, sau đó nhìn cái bụng đã lớn của cô, “Còn vài ngày nữa là sinh phải không?”
“Khoảng chừng mười ngày.” Tống Thanh Xuân cúi đầu, sờ cái bụng tròn của mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc chờ mong.
“Vậy thì quá tốt rồi. Ngày kia anh có thể xuất viện, nếu kịp, anh muốn là người nhìn thấy hạt vừng nhỏ đầu tiên ở phòng sinh…” Vốn dĩ đang vừa nói vừa cười, nói đến đây, vẻ mặt của Tần Dĩ Nam trở nên buồn bã.
Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam đang nhớ đến đứa con đã mất vì Trình Thanh Thông sơ ý té ngã, cô vội xoay chuyển đề tài, “Anh Dĩ Nam, nếu anh xuất viện rồi, sớm cùng Trình Thanh Thông sinh một đứa đi. Không chừng chỉ một năm nữa thôi, hạt vừng nhỏ của em sẽ có bạn.”
Trình Thanh Thông chợt đỏ mặt, cúi đầu.
Tần Dĩ Nam nở nụ cười, dường như đồng ý với lời của Tống Thanh Xuân, không phủ nhận.
Tống Thanh Xuân ở lại phòng bệnh một hồi rồi rời đi.
Trình Thanh Thông tiễn cô ra về. Lúc quay lại, cô ta chợt thấy Tần Dĩ Nam đã xuống giường, đứng trước cửa sổ, hai tay đang mở gói quà của Tống Thanh Xuân.
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng khép cửa lại, đi tới bên cạnh anh ta, nhìn vào hộp quà vừa mới được mở, bên trong là một chiếc đồng hồ nam rất đẹp.
Chăm sóc anh ta tám tháng qua, Trình Thanh Thông biết đây là thứ mà Tần Dĩ Nam thích nhất.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm đồng hồ, ánh mắt không chớp một hồi lâu, sau đó mới phát hiện Trình Thanh Thông đang ở bên cạnh, anh ta quay lại nhìn cô.
Trình Thanh Thông mím môi, nở nụ cười, “Món quà rất đẹp.”
“Phải.” Tần Dĩ Nam lên tiếng, đóng túi lại, đặt gói quà lên trên mặt bàn.
“Cái kia… Em không biết hôm nay là sinh nhật anh, nên không có chuẩn bị quà…” Trình Thanh Thông cắn môi, nhìn anh ta rồi cười một nụ cười ấm áp … “Sinh nhật vui vẻ.”
Tần Dĩ Nam không nói gì, ánh mắt của anh ta cứ nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông. Con ngươi đen âm trầm không lay động, mang theo một cảm giác nóng bỏng.
Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam nhìn đến chột dạ. Cô ta vội nắm lấy vạt áo của mình, cúi đầu.