Thư ký của Tô Chi Niệm, mặc dù theo dặn dò của Tống Thanh Xuân, ngồi ở trước bàn làm việc không tiếp đãi cô, dღđ☆L☆qღđ nhưng mà vẫn cầm điện thoại, gọi cho Tô Chi Niệm.
Chỉ là, Tống Thanh Xuân vốn dĩ không đợi thư ký báo cáo qua điện thoại, trước cửa phòng làm việc của Tô Chi Niệm quét chỉ tay một cái, liền đẩy cửa ra, cất bước, đi thẳng vào.
Phản ứng đầu tiên của Tống Thanh Xuân chính là nhìn về hướng bàn làm việc của Tô Chi Niệm, chỉ là tầm mắt của cô còn chưa kịp nhìn về hướng bàn làm, liền bị một hình ảnh trên ghế sa lon, hấp dẫn.
Đó là một đôi giày cao gót tinh xảo nữ giới, phía trên còn gắn đầy kim cương lóng lánh, theo giày cao gót nhìn lên trên, là hai cái chân dài thẳng, da trắng nõn nhẵn nhụi.
Phía trên hai chân, là cái váy ngắn bó sát người có thể miễn cưỡng che lại cặp mông, theo sát váy ngắn là ống quần Tây Tống Thanh Xuân không thể quen thuộc hơn được.
Tầm mắt Tống Thanh Xuân, dừng lại trên váy ngắn và quần Tây ước chừng năm giây, mới chậm rãi dời lên bên trên, cô nhìn thấy một đôi tay trắng nõn, vòng thật chặt quấn quanh cánh tay Tô Chi Niệm, mà Tô Chi Niệm đang cật lực muốn rút cánh tay của mình, từ trong cái cánh tay trắng nõn kia ra.
Nhìn một màn này, trên mặt Tống Thanh Xuân không có phản ứng gì, cô chỉ nhẹ nhàng chớp mắt một cái, tầm mắt tiếp tục nâng lên trên một đoạn, rơi vào mặt Tô Chi Niệm.
Ánh mắt của cô, bình tĩnh lạnh nhạt, Tô Chi Niệm thấy lại giống như bị điện giật, tăng lực trên cánh tay, dùng sức hất cánh tay của người phụ nữ đang quấn lấy tay mình ra, bỏ mặc người phụ nữ ngã lại phía sau.
Anh hoàn toàn không để ý người phụ nữ bị mình bỏ rơi không thương tiếc kia, trực tiếp đứng từ trên ghế salon lên, đi về phía Tống Thanh Xuân đang đứng, bởi vì vô cùng lo sợ, chân đụng phải khay trà, đau đến bước chân mềm nhũn, quỳ xuống trên đất, sau đó anh nhếch nhác hoảng hốt giữ vững thân thể, nhào tới trước mặt cô.
Tô Chi Niệm cực kì lo sợ Tống Thanh Xuân hiểu lầm, nắm thật chặt hai tay của cô, vội vàng mở miệng nói: “Đình Đình, em đừng hiểu lầm anh, anh không có. . . . . .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Xuân, sau khi nghe đến ba chữ “anh không có” này, trong nháy mắt lạnh xuống.
Cái gì gọi là anh chưa? Cái này không phải rõ ràng là không đánh mà tự khai sao? Tô Chi Niệm vừa mới thốt lên, mới nhận ra mình nói thứ gì, anh hận không thể lập tức cắn đứt đầu lưỡi mình.
“Đình Đình, em trước tiên đừng nóng giận, em hãy nghe anh nói, đứa bé, đứa bé. . . . . .”
Không đề cập tới đứa bé còn tốt hơn, nhắc tới đứa bé, sắc Tống mặt Thanh Xuân phía trước càng trở nên khó coi.
Đáy lòng Tô Chi Niệm càng sốt ruột, mà càng sốt ruột, đại não anh lại càng khó hoạt động, anh không nhịn được hung hăng tự cắn đầu lưỡi mình một cái, khiến đau đớn kích thích một chút lý trí của mình, đúng lúc này mới mở miệng nói với Tống Thanh Xuân: “Anh và cô ta không hề có quan hệ gì, trước lúc em đẩy cửa vào, cự ly giữa anh và cô ta, vẫn luôn cách xa một mét trở lên. . . . . .”
“Anh vừa mới nhận điện thoại của em, cô ta bèn nhào tới, nắm thật chặt cánh tay anh, không thả ra, sau đó, chính là như em thấy đấy. . . . . .” Tô Chi Niệm nói rõ ràng đều là thật, nhưng nói đến cuối cùng, dღđ☆L☆qღđ nhưng mà một chút thuyết phục cũng không có, anh không nhịn được quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ trên ghế salon: “. . . . . . Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mở miệng nói một câu đi!”
Người phụ nữ nhìn Tô Chi Niệm gấp tới mức sắp nhảy tường, muốn há miệng nói lại thôi, giống như là muốn thay Tô Chi Niệm giải thích, nhưng cuối cùng lại làm bộ đáng thương cúi đầu, bộ dạng rõ ràng là đang chột dạ.