“Anh đã tìm kiếm tôi suốt mười năm qua.”
“Mười năm, ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày đêm… Trong ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày đêm kia, tôi vẫn không biết anh, đang đi theo tôi.”
“Chúng ta cùng mỉm cười ngắm bầu trời, nói mãi nói mãi cho đến lúc cùng bật khóc…”
Ở trong tiếng ca, Tống Thanh Xuân giơ microphone, nhìm chằm chằm ngọn đèn ngũ sắc trước mặt đang không ngừng lóe lên, nhẹ nhàng nói tiếp: “Lúc ban đầu anh không phải là của tôi, nhưng cuối cùng lại của tôi.”
“Gặp anh, gặp ước mộng đẹp nhất.”
“Chúng ta dường như từng được ai đó yêu thương, mộng đó sao mà đẹp đẽ đến vô phương cứu chữa…”
Không trải qua diễn tập, không nói trước báo trước, ở trong khoảng khắc giọng nói của Tống Thanh Xuân dừng lại, Tô Chi Niềm cầm microphone giơ đến bên miệng, nói tiếp lời của cô: “Tôi khá may mắn, tôi tìm kiếm, cũng không đá chìm đáy biển, mười năm sau, tôi gặp cô ấy ở trong sân trường cao trung.”
“Quá nhiều những dịu dàng tương tự, cùng cả những nỗi buồn không giống nhau…”
Có một số hình ảnh, Tống Thanh Xuân trải qua, nhưng lại không nhớ rõ, nhưng cô đã từng thấy ở trong quyển nhật kí của anh, cô di chuyển microphone về phía bên miệng mình, chậm rãi nói: “Mọi người có biết khoảng cách đau nhất trên thế giới là gì không? Trên thế giới khoảng cách đau nhất, là anh vẫn luôn tìm tôi, mà tôi lại quên mất anh.”
“Hai người bạn thân lâu năm, hai mối tình đến rồi đi với lý do của nó…”
Lấy tiếng ca làm nền, Tô Chi Niệm dùng những giai điệu nhẹ nhàng nhất nhớ lại lúc gặp lại khi còn trẻ: “Mặc dù lúc đó, cô ấy không nhớ rõ tôi, nhưng mỗi ngày có thể nhìn thấy cô ấy, thật sự rất rung động, bộ dạng cô ấy mặc đồng phục đứng mua nước ở trước siêu thị, bóng dáng cô ấy ôm sách bài tập thật dày đi văn phòng, hình ảnh cô ấy cười vui vẻ với bạn học ở trên sân thể dục, đây là màu sắc rực rỡ nhất trong cuộc đời chỉ toàn tông màu trắng của tôi.”
“Sau khi vật đổi sao dời, chúng ta lại cùng ôn chuyện ở ven đường…”
Nghe lời nói của Tô Chi Niệm, đáy mắt của Tống Thanh Xuân có sương mù bao phủ, cô cố gắng kéo khóe môi lên, giữ giọng ổn định, lúc giọng nói của anh dừng lại, mở miệng nói: “Tuy rằng lúc đó, tôi không nhớ rõ anh, nhưng mỗi ngày được một người yêu thầm, thật sự rất cảm động, anh ra tay đánh một người chỉ vì người đó nói xấu tôi, anh vì mua một món quà tôi thích đi làm phục vụ ở quán ăn đêm, ban đêm lúc tôi tan học về nhà anh sẽ đi xa xa đằng sau…”
Tống Thanh Xuân cũng không phải người không cảm tính, nhiều lúc Tô Chi Niệm sưởi ấm trái tim cô, cô cũng không kìm được lòng nói một số lời tốt đẹp với anh.
Đây, cũng là lần đầu tiên cô, ở trước mặt nhiều người như vậy, nói những câu lập dị như vậy.
Nhưng cô hoàn toàn không có loại sợ sệt, xấu hổ, cùng với ngượng ngùng giống như trong tưởng tượng, trái lại đáy lòng cô trở nên đặc biệt yên ả.
“Giấc mộng bị giáng một cái tát kia, đang ầm ầm như tiếng sấm…” Ở trong tiếng nhạc vang lên, hai mắt Tống Thanh Xuân ngấn lệ, tiếp tục bổ sung đầy đủ câu nói ban nãy: “… Tôi nghĩ, điều may mắn nhất cuộc đời này của tôi, chính là gặp được Tô Chi Niệm.”
“Chúng ta đều đã bị lãng quên, đều đã bị lãng quên rất lâu rồi …”
Theo tiếng nhạc lên đến cao trào, chuyện xưa của cô và anh, cũng đi đến cao trào.
Tô Chi Niệm mở miệng, vẫn dùng giọng nói nhẹ như vậy: “Trời cao đối với tôi không tệ, một lần cơ duyên xảo hợp, tôi vào ở nhà của cô ấy, nhưng có chút gay go, đó chính là lúc tôi và cô ấy chào hỏi nhau, tôi làm đau tay cô ấy, làm cô ấy mất hứng.”