Sau khi kết thúc, hắn cũng không gấp gáp rời khỏi người cô.
Anh đè thật chặt trên người cô, mồ hôi thấm ướt thân thể hai người.
Bên trong phòng rất an tĩnh, trừ tiếng anh và cô quấn quít với nhau, hơi thở dồn dập và nóng rực thì không còn tiếng vang gì khác.
Đợi đến khi hai người từ từ khôi phục lại sau cuộc ân ái, hô hấp từ từ vững vàng không tiếng động trở lại, trong phòng có vẻ càng im ắng yên tĩnh, anh và cô cùng nghe tiếng tim đập của nhau.
Thình thịch. . . Thình thịch . . . Thình thịch
Tô Chi Niệm không nhịn được đem sức lực cả người, ép sát tới chỗ Tống Thanh Xuân. Cô cảm nhận được sức nặng của anh, bị ép tới mức thở mạnh cũng không thể, đáy lòng lại chất chứa nhiều điều, bất giác, cô giơ tay lên, ôm hông anh.
Trong phòng thật vất vả mới bình thường lại, lần nữa hơi thở lại ái muội chuyển động.
Môi Tô Chi Niệm dịu dàng tỉ mỉ hôn lên từng tấc từng tấc hàng mi nét mày của Tống Thanh Xuân.
Kích thích nho nhỏ tỉ mỉ đê mê khiến thân thể Tống Thanh Xuân không nhịn được run run, khi môi rơi vào môi, cô chủ động đáp lại anh.
Vừa xong một cuộc kích tình như lửa, bên trong phòng vốn là vẫn còn chưa bớt nóng bỏng, lần nữa lại bị trêu chọc đến điểm cao nhất. Tô Chi Niệm luôn tay luôn chân để lại trên người cô những dấu hôn nông nông sâu sâu, cho đến khi ngón tay cô nắm chặt bờ vai anh, anh cũng chưa từng rời, lại một lần nữa điên cuồng, tùy ý yêu thương cô.
Có lẽ là cô và anh đã lâu không thân cận nhau; cũng có lẽ là do tiệc độc thân tối nay khiến anh nhớ lại mấy chuyện cũ kia, vừa vặn tất cả đều là kí ức trân quý nhất của cô. Những đoạn đối thoại kia, mặc dù đơn giản nhưng lại đủ để cho bọn họ xúc động, cảm động, rung động, cho nên tối nay hai người có vẻ cực kỳ động tình. Họ ở chung một chỗ hung hăng quấn quít hồi lâu mới lưu luyến không rời mà kết thúc.
Liên tiếp hai lần phóng túng, Tống Thanh Xuân đã sớm mệt rối tinh rối mù, nhưng là tinh thần của cô vẫn còn rất kích động. Nằm trong lồng ngực nở nang của Tô Chi Niệm, lắng nghe nhịp đập bền chắc của anh, cô chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, nâng mí mắt, nhìn chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ của người nào đó:
“Tô Chi Niệm, nếu như em nhớ không lầm, đây là lần thứ ba mươi trong tháng này anh lẻn vào phòng em rồi phải không?”
Từ sau khi cô sinh Hạt Vừng Nhỏ rồi xuất viện đến bây giờ, mỗi tối anh đều sẽ tới gian phòng của cô ngủ.
Mặc dù Tô Chi Niệm cùng Tống Thanh xuân ôm nhau chung một chỗ, nhưng lúc này đáy lòng anh trừ cô ra thì không còn ý tưởng dư thừa gì khác. Cho nên anh bị hỏi đến sững sờ, một lát sau vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, chần chờ hồi lâu, mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Chỉ một chữ “Ừ” thôi sao?
Tống Thanh Xuân chờ giây lát, không đợi được Tô Chi Niệm lên tiếng, cau lông mày thanh tú, tiếp tục mở miệng:
“Nếu như mà em không nhớ lầm, chúng ta còn không phải là vợ chồng hợp pháp. . . . . .”
Nói tới chỗ này Tống Thanh Xuân dừng một chút, liền vội vàng sửa lời nói:
“. . . . . . A, không đúng, ừm, chúng ta đã ly hôn!”
Nghe được hai chữ “ly hôn”, ấn đường Tô Chi Niệm hơi nhíu hạ xuống, chỉ là vẻ mặt vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, mở miệng, thanh tao nhã nhặn, lộ ra mộtvẻ ung dung khó tả làm người nghe lỗi nhịp:
“Sau đó thì sao?”
Sau đó thì sao? Đây coi như là câu trả lời gì chứ?
Vừa nghĩ tới ban đầu Tô Chi Niệm qua mặt cô, cột hai bên vào nấm mồ hôn nhân, nhận lấy giấy hôn thú nghi thức, len lén vượt lên trước một bước, đáy lòng cô liền có chút hơi buồn bực, không nhịn được cong cong môi.
— —— —— —— ——-